Chương 26: Biểu diễn (3)

Sau khi Hạ Tàng Phong rời đi, Đường Tô lại bắt đầu khóc.

"Em khóc cái gì? Một người đàn ông lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy hả?" Tạ Ngôn Chiêu dùng tay kia lau nước mắt cho cậu.

"Đàn ông cũng là người, mà đã là người thì sẽ có nước mắt." Đường Tô giải biện vì chính mình, sau đó ngẩng đầu nhìn cô nói:

"Lần sau ở trước mặt người ngoài, em sẽ không khóc."

Tạ Ngôn Chiêu thấy mắt cậu đỏ hoe, trông rất đáng thương,

"Được rồi, cho phép em khóc một chút ở chỗ của chị, nhưng chỉ một chút thôi."

Đường Tô nín khóc mỉm cười:

"Chị, hôm nay nếu không nhờ có chị, em sợ là sẽ không có cơ hội biểu diễn, sao chị lại tốt với em như vậy."

"Em cũng đã gọi chị là chị, chị cũng không thể để em chỉ gọi không như thế được. Hơn nữa... bây giờ chị là người đại diện của em, tranh thủ cơ hội cho nghệ sĩ của mình là trách nhiệm của người đại diện."

Đường Tô nghe cô nói nghiêm túc như vậy, thầm nghĩ, trong mối quan hệ người đại diện và nghệ sĩ giữa hai người họ thì Tạ Ngôn Chiêu hình như xứng chức hơn cậu chút.Ôn Nam Trúc suy nghĩ cả một đêm, quyết định đổi quy tắc ban đầu từ hai nhóm ba người thi đấu với nhau, biến thành sáu người đều cùng một nhóm nhưng thi đấu cá nhân.

Có nghĩa là mọi người cùng hợp tác diễn một màn kịch ngắn, cách thức bình chọn vẫn là xem cá nhân thể hiện như cũ.

Ngày hôm sau hắn đi tìm Tần Y nói ra ý tưởng của mình.

Tần Y cảm thấy làm như vậy quá lộn xộn, chẳng khác nào một nồi lẩu thập cẩm, trận thi đấu tối qua cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng vì địa vị của Ôn Nam Trúc trong giới giải trí cao, hắn không tiện nói thẳng.

Ôn Nam Trúc hiểu hắn đang nghĩ gì, giải thích:

"Sẽ không hoàn toàn xử lý công bằng được, nhưng sẽ cho thời gian của Đường Tô và Quan Thắng Thắng dài hơn ba nghệ sĩ còn lại."

Nghe vậy thì còn miễn cưỡng chấp nhận được, Tần Y và hắn lại cùng nhau quy định lại các quy tắc thi đấu một cách tỉ mỉ rồi thông báo cho các khách mời.

Trước khi dàn dựng kịch bản, Hạ Tàng Phong chủ động yêu cầu phân cho anh một vai diễn nhẹ nhàng, bởi vì anh là ca sĩ, diễn xuất phải nói là dốt đặc cán mai.

Hai hạng mục tài nguyên của《 Hoa Lộ 》, một là vào đoàn làm phim có tài nguyên hàng đầu trong nước, cái còn lại là lên trang bìa số đặc biệt của tạp chí thời trang thế giới. 

Hạ Thừa Dục là vì tài nguyên thứ hai mà tới, anh biết chắc kế hoạch của chương trình sẽ có một số nội dung thi đấu về diễn xuất, vì vậy nên đã chuẩn bị tâm lý từ trước.

Ngoại trừ anh không phải là diễn viên, còn có một nghệ sĩ —  Đường Tô cũng không phải là diễn viên.

Nhưng Đường Tô đã từng thử sức qua diễn xuất, chỉ là không thành công.Dựa theo nguyên tắc ban đầu, ba người một nhóm thì mỗi nhóm sẽ thực hiện một tiết mục kịch nhỏ, hiện tại sửa thành nhóm sáu người, Ôn Nam Trúc muốn đổi thành diễn một đoạn phim ngắn.

Hắn muốn tìm một địa điểm phù hợp để quay, vì vậy chiều nay định đi ra ngoài khảo sát khu vực.

Thẩm Liên Chi muốn đi cùng, Quan Thắng Thắng thấy cô ta xum xoe như vậy thì cũng muốn theo, vì thế Ôn Nam Trúc liền quyết định mời tất cả mọi người cùng đi.

Năm nghệ sĩ cùng hắn ngồi chung một chiếc xe ngắm cảnh, thêm một camera man.

Người đại diện và đạo diễn ngồi một chiếc xe ngắm cảnh khác, cũng có thêm một camera man.

Những diễn viên quần chúng hỗ trợ quay thì ngồi trên chiếc xe thứ ba.

Tạ Ngôn Chiêu ngồi ở hàng ghế thứ hai, thời tiết chiều nay rất tốt, nắng mặt trời chiếu rọi, gió nhẹ thổi qua khiến cô mơ màng muốn ngủ.

Gió mang theo âm thanh từ chiếc xe ngắm cảnh phía trước vọng lại, Tạ Ngôn Chiêu lờ mờ nghe thấy giọng của Quan Thắng Thắng.

Cô ta hỏi Đường Tô:

"Có phải cậu đã từng đến đây rồi phải không? Tôi nhớ năm ngoái tôi quay phim ở đây thì gặp được cậu. Đó là cậu có phải không, Đường Tô, cậu ở bên cạnh đoàn làm phim của chúng tôi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!