Chương 25: Biểu diễn (2)

Ngón tay của Tạ Ngôn Chiêu thay đổi rất nhanh chóng, từ quét dây, lướt dây, đến đánh hai dây, tiết tấu chặt chẽ như tiếng trống, lại phảng phất như có tiếng đao thương và vó ngựa dồn dập.

Ở đoạn cao trào của khúc nhạc, cảm xúc đang dâng trào kịch liệt nhất, ngón tay Tạ Ngôn Chiêu quét một cách mạnh mẽ ——.

Một âm thanh sắc bén vang lên, tất cả đột nhiên dừng lại.

Cô đem đàn ghi

-ta từ trên đùi bỏ xuống, đặt trên mặt đất, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía thính phòng. Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối như là bị điểm huyệt.

Ánh mắt đầu tiên cô tiếp xúc là của Đường Tô, vẻ mặt Đường Tô vừa phấn khởi lại vừa kích động, hai con mắt sáng lên như đèn pha, có thể chiếu sáng cả trăm mét.

Thật ra khi nhìn thấy tư thế ôm đàn ghi

-ta của Tạ Ngôn Chiêu, Đường Tô liền đoán ra được là cô muốn làm gì. Cho nên trong lúc người khác đang nhịn cười chờ xem kịch hay, cậu lại như được ăn một viên thuốc an thần.

Tuy rằng cậu không biết cụ thể ba mươi loại nhạc cụ mà Tạ Ngôn Chiêu biết chơi là loại nào, nhưng cậu biết, có hai loại mà cô am hiểu nhất —— một là đàn violin, hai là đàn tỳ bà.

Tạ Ngôn Chiêu có cùng suy nghĩ với Cao âm phổ hào, cho dù cô có thể học xong cách chơi đàn ghi

-ta trong vòng một ngày, thì cũng chỉ là trình độ người mới, căn bản không có đủ tư cách cạnh tranh. Cho nên cô dùng một ngày rưỡi học đàn ghi

-ta, lại làm nó thay đổi thành nhạc cụ mà chính mình am hiểu nhất.

Dù sao thì quy tắc cũng không bắt đàn ghi

-ta phải phát ra âm thanh của đàn ghi

-ta.

Tiếp theo ánh mắt Tạ Ngôn Chiêu lướt qua bên trái, tìm được Ôn Nam Trúc rồi hỏi hắn:

"Anh cảm thấy có được không?"

Giọng nói rất bình tĩnh, biểu cảm cũng rất bình tĩnh.

[ Từ đầu đến cuối chị ấy đều bình tĩnh đến đáng sợ, làm sao có thể làm được như vậy? Đến giờ phút này tôi vẫn còn cảm giác máu lửa phun trào!

Quá cháy! ]

[ Tạ Ngôn Chiêu cứ thong thả ung dung như kiểu

"Biểu diễn xong khúc nhạc này bà đây liền trở về đi ngủ". ]

[ Chị em lầu trên hình dung thật chính xác!

Ha ha ha ha ha ]

Ôn Nam Trúc thuộc trường phái diễn viên thực lực, năng lực cảm thụ và lý giải đều rất cao, khi Tạ Ngôn Chiêu bắt đầu chơi những khúc nhạc đầu tiên, hắn đã bị cuốn vào thế giới do cô tạo ra.

Hắn đắm chìm trong đó, máu chảy cuồn cuộn, tim đập càng lúc càng nhanh, cho đến khi Tạ Ngôn Chiêu kết thúc và nói những lời đó, hắn mới sực tỉnh lại.

Hắn không dám tưởng tượng, nếu trong tay cô là một cây đàn tỳ bà thực thụ thì hiệu quả sẽ chấn động đến mức nào.

"Tôi có thể nghe lại một lần nữa không, cô biết đánh đàn tỳ bà sao?" Ôn Nam Trúc hỏi.

Tạ Ngôn Chiêu muốn nói không, nhưng vì hắn cũng chưa đồng ý cho Đường Tô biểu diễn nên đổi thành nói:

"Không biết Đường Tô có thể tự do…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!