Chương 23: Chủ đề

Tạ Ngôn Chiêu vùi ở trong ghế sofa, hai chân duỗi thẳng để lên cái gác chân nhỏ. Trên tay cô cầm chén cháo nấm tuyết mà Đường Tô đưa, trên bàn bên cạnh bày đủ các loại đồ ăn sáng.

Cô nghe Đường Tô nói đến nhiệm vụ được thông báo vào lúc sáng, có chút khó hiểu:

"Sao em không tự mình biểu diễn? Ôn Nam Trúc chọn nghệ sĩ mà chị chỉ là người đại diện của em, biểu diễn có tốt đến mấy cũng không thể giúp em được."

Đường Tô cẩn thận quan sát mắt cá chân của Tạ Ngôn Chiêu, sau khi xác nhận không bị rỉ máu thì trả lời:

"Em biết, nhưng phạm vi mà tổ tiết mục đề ra em đều không am hiểu. Nên em nghĩ không bằng để chị giúp em một phen, lỡ như ảnh đế yêu ai yêu cả đường đi thì sao."

Tạ Ngôn Chiêu liếc mắt nhìn cậu một cái:

"Yêu ai yêu cả đường đi là dùng như vậy sao?"

Đường Tô ngượng ngùng cười: Em nói vậy thôi.

"Em vừa nhắc tới phạm vi mà tổ tiết mục đề ra? Phạm vi gì?"

Ừm…… Đường Tô nghiêm túc suy nghĩ một chút, cố gắng dùng phương thức mà Tạ Ngôn Chiêu có thể hiểu được để giải thích.

"Là biểu diễn thể loại do chính mình chọn, như em với Hạ Thừa Dục chọn nhạc cụ, Quan Thắng Thắng và Cao Phùng Hạc chọn diễn kịch, Thẩm Liên Chi chọn múa, nhưng chủ đề cụ thể cho mỗi thể loại là do tổ tiết mục quyết định. Họ sẽ đưa ra hai chủ đề để chọn một."

Đường Tô dừng lại một chút, thấy Tạ Ngôn Chiêu không ăn cháo mà chỉ nhìn chăm chú vào mình, có vẻ nghe rất nghiêm túc.

Cậu tiếp tục:

"Chủ đề nhạc cụ là đàn ghi -ta và trống Jazz."

Nghe vậy, Tạ Ngôn Chiêu có dự cảm không tốt lắm.

Quả nhiên, cô nghe Đường Tô nói:

"Em chọn đàn ghi -ta."

Tạ Ngôn Chiêu im lặng, sau đó cúi đầu uống cháo trên tay một lần nữa.

Đường Tô nhìn phản ứng của Tạ Ngôn Chiêu, mí mắt khẽ nhảy lên, thật cẩn thận mà hỏi:

"Chị, chị bảo chị ở nước ngoài học hơn ba mươi loại nhạc cụ, đàn ghi -ta chắc chị cũng biết chứ?"

Tạ Ngôn Chiêu giương mắt lên, nhìn vào ánh mắt lo lắng thấp thỏm của cậu, nhẹ nhàng nhả ra hai chữ: Không biết.

Hai chữ đó như một cái búa, gõ cho đầu Đường Tô nổ ong ong.

Sau một hồi lâu, cậu phát ra một tiếng kêu lớn có thể làm bay cả nóc nhà:

"Sao chị lại không biết chơi đàn ghi -ta chứ?!"

Tạ Ngôn Chiêu dùng tay bịt tai lại, Em bình tĩnh chút.

"Chị nói chị biết hơn ba mươi loại……"

Thì làm sao hả! Tạ Ngôn Chiêu cắt ngang cậu, hợp tình hợp lý nói:

"Ai quy định trong ba mươi loại đó phải có đàn ghi -ta chứ?"

"Nhưng mà đàn ghi -ta phổ biến như vậy……"

Thì sao chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!