Hồ nhân tạo không quá lớn, nếu muốn đi qua phía đối diện thì còn có thể vòng qua mà đi, chỉ là đường đi có hơi khó khăn, đi bộ khoảng 2 km.
Đường Tô không cho Tạ Ngôn Chiêu bước chân xuống đất, cậu nhất quyết ôm cô về.
Đi được một đoạn, Tạ Ngôn Chiêu không nhịn được nói:
"Hay là em để chị xuống đi, chị đâu có què, vẫn có thể tự đi được mà."
Vẻ mặt Đường Tô nghiêm túc, từ chối:
"Không được, em mới băng bó tốt miệng vết thương xong, lỡ như chị dùng sức một cái lại chảy máu nữa thì sao?"
"Nhưng mà phải đi xa lắm, chị sợ em chịu không được."
"Sao chị lại lo lắng chuyện này chứ, chị còn không nặng bằng cục tạ em nằm đẩy mỗi ngày đâu, chị nghĩ em đến phòng tập chỉ để tiêu tiền thôi à?"
Đường Tô Hây một tiếng rồi nói:
"Đáng lẽ ra không nên đổi phòng, nếu không thì đã không xảy ra chuyện này. Đạo diễn của chúng ta thật là, một chút chủ kiến cũng không có, người khác nói gì thì liền làm theo như vậy."
Đường Tô vừa dứt lời thì phía sau vang lên tiếng còi ô tô.
Đêm khuya tĩnh lặng, lại đang ở nơi hoang vu hẻo lánh, tiếng còi này bỗng dưng xuất hiện giống như là quỷ nháo sơn trang.
*Quỷ nháo sơn trang () là một cách diễn đạt để miêu tả âm thanh hoặc tình huống có tính chất đáng sợ, kỳ quái hoặc hỗn loạn, thường liên quan đến cảm giác rùng rợn hoặc ma quái.
May mà Đường Tô thời thời khắc khắc nhớ rõ rằng trong lòng mình có người bị thương, hai tay cậu ôm rất vững chắc.
Tạ Ngôn Chiêu thì thật sự bị dọa sợ, cả Đường Tô cũng cảm nhận được cô giật mình một cái.
Đường Tô quay đầu lại nhìn thì thấy một chiếc xe ngắm cảnh mui trần. Người lái xe là người phụ trách căn cứ phim vừa mới gặp, ngồi bên cạnh là Tần Y.
Tần Y vẫy tay với họ, nói:
"Lên xe đi, đi bộ quá xa."
Đường Tô thầm nghĩ, vận khí của mình cũng quá tệ rồi, nói xấu sau lưng người ta còn bị bắt gặp.
Dù vậy nhưng cậu không hề hoảng loạn, ngược lại còn rất bình tĩnh.
Cậu cảm thấy mình nói không sai, rõ ràng là hắn không có chủ kiến. Tự mình đặt ra quy tắc là bốc thăm chọn phòng, cuối cùng lại theo ý của người khác mà thay đổi phòng.
Trên xe có tổng cộng ba hàng ghế, Đường Tô đặt Tạ Ngôn Chiêu lên hàng ghế thứ hai, sau đó vòng qua bên kia rồi lên xe, ngồi cạnh cô.
Đường đi phía bên này bằng phẳng, xe ngắm cảnh chạy khá êm.
Tạ Ngôn Chiêu đang hóng gió đêm, hưởng thụ sự yên tĩnh, bỗng nhiên nghe Tần Y mở miệng nói:
"Về chuyện đổi phòng, tôi cảm thấy đề nghị đó rất hợp lý. Hơn nữa cô cũng không phản đối, không phải sao?"
Tạ Ngôn Chiêu nghe thấy những lời này là nói với mình, nhíu mày:
"Ý anh hôm nay tôi bị thương là do tự mình chuốc lấy à?"
Tần Y phủ nhận:
"Ý của tôi không phải như vậy, tôi chỉ cho là cô cũng hài lòng với sự sắp xếp này thôi. Nếu không thì với tính tình của cô, hẳn là đã sớm từ chối rồi."
Trong nháy mắt Tạ Ngôn Chiêu bị lời ngụy biện của hắn làm cho thuyết phục. Cũng may gió đêm thổi một cái, cô lại tỉnh táo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!