Khi Đường Tô đang chuẩn bị vớt mì ra khỏi nồi thì bỗng nghe thấy một tiếng hét đau đớn vang lên từ bên ngoài, ngay sau đó là tiếng Tạ Ngôn Chiêu cao giọng gọi tên cậu.
"Đường Tô!"
Đường Tô vừa nghe thấy tiếng cô gọi, cậu ngay lập tức quăng chiếc đũa xuống và chạy ra ngoài, vừa ra đến nơi thì nhìn thấy Tạ Ngôn Chiêu đang bị ngã trên cầu.
Căn cứ phim này được xây dựng như một khu du lịch, cái hồ ở giữa hai dãy nhà là hồ nhân tạo, trên hồ có một cây cầu gỗ thẳng đứng được làm từ những tấm ván gỗ dày dài 1 mét.
Chất lượng gỗ không được tốt lắm, sau một thời gian dài bị gió thổi, mưa dội, nắng chiếu vào thì đã có phần bị mục nát.
Vào giờ này bên ngoài trời đã tối om, đèn đường trong đây giống như tiếng kèn saxophone của một ông lão 80 tuổi, đều hữu khí vô lực như nhau. Tạ Ngôn Chiêu không nhìn rõ, bước một chân lên tấm ván gỗ đã hư, chân cô ngay lập tức xuyên qua cầu, treo lơ lửng ở giữa không trung.
Cô mang dép lê, chiếc dép trên chân cũng rơi xuống hồ nhân tạo.
Đường Tô phải đi đến trước mặt mới phát hiện cảnh ngộ của cô, cậu nôn nóng giúp cô kéo chân ra, động tác rất cẩn thận, nhưng cô vẫn bị cạnh tấm gỗ sắc nhọn làm cho bị thương.
Sau khi kéo được chân ra, cậu lập tức bế cô lên phòng.
"Dép của chị!" Tạ Ngôn Chiêu nắm vai cậu.
"Ngày mai em giúp chị vớt lên" Đường Tô cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
Đường Tô đặt cô lên ghế sofa, nửa quỳ xuống, nâng chân cô đặt lên đầu gối cậu.
Chiếc tất bên chân phải của Tạ Ngôn Chiêu đã bị rách, sợi chỉ thò cả ra ngoài. Đường Tô cởi tất đến bàn chân cô thì thấy hai bên mắt cá chân đều bị trầy da, nhưng vẫn ổn, vết thương không sâu, cũng không chảy máu.
Đường Tô vừa thở phào nhẹ nhõm thì liền thấy những chỗ trầy da đó bỗng nhiên có máu nhỏ ra, một lúc sau hai bên mắt cá chân đã đỏ ửng.
Vì làn da của cô trắng nên những đốm máu đỏ nhìn vào có vẻ rất ghê rợn.
"Em, em đi hỏi nhân viên công tác mượn hộp thuốc, chị đừng cử động," Đường Tô hoảng sợ, khi nói chuyện đầu lưỡi còn hơi vấp.Camera man lúc này đã tan ca nhưng trong phòng vẫn có mấy cái camera cố định, camera sẽ liên tục ghi lại hình ảnh ở khu vực công cộng, đồng bộ rồi truyền đến phòng phát sóng trực tiếp chính của chương trình.
Hiện tại đang là thời gian nghỉ ngơi của các nghệ sĩ, phòng phát sóng trực tiếp của mỗi người đều ở trạng thái offline, chỉ có phòng phát sóng chính của chương trình là còn mở.
Sau khi Đường Tô rời đi, camera ở đối diện lập tức ghi lại được hình ảnh của Tạ Ngôn Chiêu.
[ Khuya như vậy rồi mà Tạ Ngôn Chiêu còn đến chỗ của mấy nam nghệ sĩ làm gì vậy? ]
[ Tìm Đường Tô, tôi vừa thấy Đường Tô rời đi. ]
[ Mấy vết đỏ đỏ ở trên chân cô ấy là gì vậy? Không phải là máu đấy chứ?! ]
[ Vãi nồi, nhiều máu thế! Cô ấy bị thương à? ]
Tạ Ngôn Chiêu chân thì đau, dạ dày thì đói, nhìn xung quanh thì thấy trên bàn có một bát mì thịt kho. Cô nhớ Đường Tô nói sẽ nấu mì cho cô qua điện thoại, thầm nghĩ tốc độ của cậu thật là nhanh, chỉ mới vài phút mà đã làm xong.
Sau đó cô lại nghĩ, có thể là có sẵn.
Chiều nay cô không đi nhận đồ ăn, biết đâu thực sự có sẵn thì sao.
Cô nhón chân, cà nhắc cà nhắc mà đi qua, dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào thành chén, cảm nhận được hơi ấm đang tỏa ra, chắc chắn là Đường Tô vừa mới làm xong.
Thế là cô yên tâm ngồi xuống cầm đũa lên ăn mì.
Không ngờ đến vị rất không tồi, nước lèo thơm phức, còn rưới thêm sốt, mùi hương nồng nàn, chỉ cần khuấy lên thôi cũng rất hấp dẫn.
[ Đều đã bị như vậy rồi mà vẫn không ảnh hưởng đến việc ăn…… ]
[ Chắc là tối nay không ăn nên đói rồi. ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!