Chương 19: Thân phận

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa và Hạ Thừa Dục thực sự rất giống nhau, vô cùng giống.

Nhưng cũng chỉ là giống mà thôi, Tạ Ngôn Chiêu có thể nhận ra họ là hai người khác nhau.

"Có lẽ là do Tạ lão sư ít tiếp xúc với Thừa Dục cho nên mới không nhớ rõ diện mạo của cậu ấy. Hơn nữa, có những người trời sinh không có khả năng nhận biết mặt."

Ngô Hãn vẫn treo một nụ cười trên mặt, nhưng rất lạ. Phảng phất như chỉ cần dùng một cây kim nhỏ đâm vào thì ám khí dày đặc ẩn giấu bên trong sẵn sàng trào ra bất cứ lúc nào.

"Ý anh nói là tôi bị mù mặt sao? Tôi không có, mắt của tôi khá tốt, trí nhớ cũng không tồi. Tôi biết Hạ Thừa Dục trông như thế nào và tôi chắc chắn đây là hai người khác nhau." Tạ Ngôn Chiêu hoàn toàn không tiếp lời nói lấp liế. m của hắn ta.

Nụ cười trên mặt Ngô Hãn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cảnh giác cao độ, khác hoàn toàn so với lúc mời cô đi cùng xe.

"Vậy…… thật ra là có đến hai Hạ Thừa Dục sao?"

Sau khi Tạ Ngôn Chiêu nói xong câu đó, cô có thể cảm nhận được cơ thể Ngô Hãn căng thẳng ngay lập tức, mặt cũng theo đó trầm xuống.

Hắn ta biểu hiện quá rõ ràng, Tạ Ngôn Chiêu không thể tưởng tượng được một người từng lăn lộn qua nhiều thăng trầm, trở thành người đại diện thành thạo nổi danh như hắn mà cũng có lúc để lộ ra loại cảm xúc này.

Cô hiểu rõ nói:

"Hình như tôi vừa phát hiện ra một bí mật không lường."

Đồng thời lại nghĩ trong lòng: Chương trình truyền hình kia đúng là mời toàn những nghệ sĩ cực phẩm, người này so với người kia lại càng có ý tứ.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa vẫn luôn không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Tạ Ngôn Chiêu một cách chăm chú.

Một lúc sau, Ngô Hãn mở miệng: Tạ lão sư…

Ngô tiên sinh. Tạ Ngôn Chiêu cắt ngang hắn:

"Anh đừng gọi tôi là lão sư, cách xưng hô này tôi nghe không quen. Anh có thể gọi tên của tôi, hoặc gọi tôi là Tạ tiểu thư."

Tạ tiểu thư.

Ngô Hãn nghe theo ý cô, đổi cách xưng hô, sau đó cảnh cáo cô:

"Người hôm nay cô nhìn thấy là Hạ Thừa Dục, tôi hy vọng cô có thể hiểu rõ ý của tôi."

Hắn ta cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.

Nghe có vẻ như đang uy hiếp.

Tạ Ngôn Chiêu ghét nhất là bị người khác uy hiếp.

"Nếu như tôi nghe không rõ thì sao?"

Ngô Hãn ngay lập tức tiến lại gần cô hai bước, vẻ mặt cũng trở nên hung tợn.

Ngô Hãn này, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì trông không giống người đại diện của nghệ sĩ mà giống huấn luyện viên tập thể hình hơn. Hắn ta cao lớn, trên người thì đầy cơ bắp.

Hiện tại hắn ta đứng ở đó như hung thần ác sát, lại càng giống như một tay đấm bốc hơn.

Tạ Ngôn Chiêu nhìn cánh tay thô kệch đó, tự nhủ rằng mình không là gì trước một đấm của hắn ta.

"Hiện tại là xã hội pháp trị, giết người là phạm pháp." Cô nhắc nhở người đối diện.

Ngô Hãn không để ý đến câu nói đó.

Tạ Ngôn Chiêu cân nhắc, có lẽ cô đụng phải một kẻ không sợ pháp luật rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!