Câu hỏi đầu tiên gần như là dâng nhiệt độ lên cho Cao Phùng Hạc, hắn nhất định phải nắm bắt được. Thật ra hắn đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ lâu, chỉ đang đợi một dịp nào đó để hắn nói ra.
Hắn nhìn về phía Tạ Ngôn Chiêu, đôi mắt kia cho dù xem chó cũng rất thâm tình.
"Năm năm trước tôi còn quá trẻ, không nhận ra fan có ý nghĩa với bản thân như thế nào, cũng không rõ tại sao các bạn ấy lại thích tôi."
"Có những thứ đến quá dễ dàng, khiến tôi cảm thấy đó là điều hiển nhiên. Sau đó thời gian lấy đi của tôi rất nhiều thứ, tôi mới hiểu rằng được fan yêu thích có bao nhiêu đáng quý."
"Tôi muốn nói với toàn bộ fan của mình vào mùa hè năm năm trước rằng, nếu có cơ hội, xin cho tôi được đáp lại bằng tình yêu của mình."
[ Toàn bộ này chỉ là một cái cớ, đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Tạ Ngôn Chiêu, rõ ràng là muốn nói riêng với cô ấy. ]
[ Giống hiện trường truy thê ghê, tôi nói bừa vậy thôi. ]
[ Tôi còn tưởng chỉ có mình tôi nghe thấy không thích hợp. ]
[ Thật phục Cao Phùng Hạc, cứ thấy Tạ Ngôn Chiêu thì xòe đuôi y như một con công. ]
[ Chị gái này theo đuổi thần tượng thành công ghê, trước đây thì theo đuổi thần tượng, giờ thì thần tượng theo đuổi lại cô ấy, quá đỉnh. ]
[ Tôi phải đem ảnh chụp của cô ấy làm thành poster dán trong nhà, để tôi dính chút may mắn, hy vọng ngày mai Hạ Thừa Dục cũng có thể theo đuổi tôi. ]
Bão bình luận đang sôi nổi thảo luận về hiện tượng đảo ngược địa vị giữa thần tượng và fan thì bỗng nghe Đường Tô nhẹ nhàng bâng quơ thốt ra một câu ——
Anh lạc đề rồi.
[ Ủa??? ]
[ Đường Tô nói sự thật mà ha ha ha ha, quả thật là đang lạc đề. ]
[ Đâu chỉ là lạc đề, chạy xa vạn dặm rồi, nói một đống mơ hồ không rõ ràng cũng chưa trả lời câu hỏi chính. ]
[ Đã nhìn ra, ngữ văn của anh ta không ổn, để Tạ Ngôn Chiêu lên tiếng! Phía thần tượng nói không hợp lý, giờ chúng tôi muốn nghe phía fan nói! ]
[ Đồng ý! ! ]
Tần Y đã lên kế hoạch cho rất nhiều chương trình, nắm rõ những gì người xem thích trong lòng bàn tay. Hắn không chờ Cao Phùng Hạc trả lời câu hỏi lần nữa mà như cư dân mạng chờ mong, đem vấn đề quăng cho Tạ Ngôn Chiêu.
"Tạ lão sư có muốn đáp lại hay bổ sung gì không?"
Trong giới giải trí có một cái ước định bất thành văn đó là, những ai không quen biết nhau thì sẽ gọi nhau bằng lão sư.
Tần Y ngầm gọi thẳng tên Tạ Ngôn Chiêu, nhưng trước ống kính sẽ kêu cô là Tạ lão sư.
Tần Y muốn nhận được một trong hai phản ứng, một là cô oán giận hai là cô giữ im lặng, Tạ Ngôn Chiêu cũng phá lệ mà phối hợp một lần.
"Fan yêu thích thực sự rất vĩ đại, họ có thể làm bất kể điều gì cho thần tượng mà không cầu hồi đáp." Cô nhìn thẳng vào Cao Phùng Hạc:
"Nhưng đáng tiếc, tôi không vĩ đại được như vậy."
Khi Tạ Ngôn Chiêu nói ra câu này trên mặt không có biểu cảm gì, giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng những từ cuối cùng như diều đứt dây, bay theo gió rồi dần dần rơi xuống.
Nghe vào giống như cô thật sự thấy tiếc nuối.
Cao Phùng Hạc lúc này đã cảm giác được có gì không thích hợp, nhưng vẫn không muốn tin. Luôn cảm thấy cô chỉ đang giận dỗi mình, cố ý nói ra những lời này để trả thù hắn.
Nhưng mà những lời tiếp theo của Tạ Ngôn Chiêu đã phá vỡ tất cả ảo tưởng cuối cùng của hắn.
"Tôi học đại học chuyên ngành nhiếp ảnh, lúc ấy đang làm bài tập chụp người, trong lúc xem Đường Tô tranh tài thì thấy anh cho nên liền tuyển anh làm người mẫu. Để anh hiểu lầm lâu như vậy, thật xin lỗi".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!