Trong đĩa của Hạ Thừa Dục có 50 tệ.
[ Dục Dục của chúng ta tính toán thật là tỉ mỉ, vừa đủ một bữa cuối cùng cho anh ấy và người đại diện trong kỳ này. ]
Trong đĩa của Thẩm Liên Chi là 238 tệ.
[! ! Sao lại còn nhiều như vậy? ]
[ Giỏi tiết kiệm như vậy? Ai đem Chi Chi treo lên được không? Tôi muốn chụp về nhà! ]
Cao Phùng Hạc thừa lại 72 tệ.
[ Đây là phần tiền cho ba người đúng không? Mọi người đoán xem, phần thứ ba này là dành cho ai? ]
[ Đại ca à, đừng đâm đầu vào Tạ Ngôn Chiêu nữa, giờ cô ấy không phải là fan của anh nữa đâu! Tỉnh táo lại đi! ]
[ Biết Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu là chị em ruột, Cao Phùng Hạc có phải là đang mừng thầm không? ]
Lúc biết Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu là chị em ruột, tâm trạng của Cao Phùng Hạc quả thật không tệ, dù sao cũng bớt đi một cái vướng bận.
Cuối cùng là Quan Thắng Thắng, trong đĩa có 23 tệ 8 mao.
Cô ta đã rất kiềm chế, tuần này không uống một ly cà phê nào. Nghĩ tới chỉ còn lại một đêm cuối cùng này thôi, nhịn một chút rồi sẽ qua.
[ Quan Thắng Thắng hôm nay tính không ăn tối sao? ]
[ Nhìn có vẻ như vậy, hơn hai mươi tệ kia có vẻ là phần tiền của người đại diện để lại. ]
[ Sao tôi có cảm giác... Cô ấy cũng ổn? Bình thường đều là dáng vẻ đại tiểu thư kiêu ngạo, phải nhịn tận một tuần mà cũng không chiếm phần tiền của người đại diện. ]Sau khi nhóm khách mời giao lại số tiền còn dư, tổ tiết mục liền công bố luật chơi —— đó là để khách sạn chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ dựa theo số tiền còn dư đó.
Không nghi ngờ gì nữa, nhóm của Thẩm Liên Chi là được ăn tốt nhất, thêm hai nam sinh nữa cũng được.
Nhóm của Quan Thắng Thắng được chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngày mai, một cái bánh bao nhân xá xíu.
Âu Dương Lam bẻ một nửa đưa cho Quan Thắng Thắng: Ăn đi.
"Không ăn, buổi tối không ăn tinh bột." Quan Thắng Thắng mạnh miệng nói.
"Hiện tại mới 6 giờ, cách 12 giờ còn tận 6 tiếng. Em ăn chút lót dạ, không thôi bị tụt huyết áp lại phải vào bệnh viện." Âu Dương Lam cố chấp để cô ta ăn.
Bởi vì lúc Quan Thắng Thắng vừa tiến vào giới giải trí nhìn qua ống kính có hơi béo, mặc dù bình thường có thể tính là gầy nhưng là khi lên sóng nhìn rất mập mạp cồng kềnh, vì thế cô ta liều mạng ăn uống điều độ giảm béo, không được mấy ngày tại thời điểm đang quay phim thì té xỉu phải vào bệnh viện.
Sau này Âu Dương Lam tìm cho cô ta chuyên viên dinh dưỡng và huấn luyện viên thể hình, chậm rãi giúp cô ta giảm béo và điều dưỡng tốt cơ thể.
"Được rồi, nếu chị đã nói thế thì em ăn một chút vậy." Quan Thắng Thắng cố gắng bày ra dáng vẻ miễn cưỡng, nhận lấy một nửa cái bánh bao nhân xá xíu.Trên bàn ăn, chỉ có trước mặt Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu là không có gì.
[ Không chỉ đói bụng, còn phải xem người khác ăn, tôi thấy xấu hổ giùm luôn... ]
[ Đạo diễn không thông báo trước chuyện này, có phải là cố ý không? ]
[ Như vậy mới có gì đó để xem chứ, không thì kỳ này quá nhàm chán. ]
Đường Tô hỏi Tần Y:
"Hôm nay tôi cũng làm việc, hẳn là có thể đổi bữa tối đi?"
Tần Y trả lời:
"Bình thường thì có thể, nhưng hôm nay thì không. Một giờ trước, công việc của cậu đã kết thúc, quyền lợi cũng theo đó mà hết hiệu lực."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!