Chương 11: Tâm thần

Đối mặt với sự thâm tình vừa đột ngột lại khó hiểu của Cao Phùng Hạc, Tạ Ngôn Chiêu cũng chỉ có thể trưng ra vẻ mặt ngơ ngác.

"Chúng ta rất quen thân sao?"

Cao Phùng Hạc vừa chuẩn bị tốt biểu cảm suýt chút nữa liền bị sụp đổ:

"Chúng ta... không quen sao?"

"Tiêu chuẩn quen cơ bản, ít nhất là phải hiểu biết lẫn nhau."

Tạ Ngôn Chiêu nghĩ rằng mình nói những lời này đủ để phân rõ giới hạn, không ngờ Cao Phùng Hạc bỗng nhiên cúi thấp đầu, mặt mày có chút áy náy.

"Em không cho anh cơ hội để hiểu biết em, Tiểu Chiêu, em rời đi quá đột ngột. Chuyện 5 năm trước là anh có lỗi với em, nhưng đó chỉ là hiểu lầm, anh không biết liệu em có thấy sau này anh đã làm sáng tỏ mọi chuyện hay không."

[ Không phải chứ, tại sao tôi cứ cảm thấy cuộc đối thoại này có chút mờ ám nhỉ...? ]

[ Người thành phố gọi cái này là mối quan hệ giữa thần tượng và fan sao? ]

[ Tạ Ngôn Chiêu có khi nào từng yêu đương cùng anh ta. ]

[ Đúng là giống đã từng yêu đương, Cao Phùng Hạc còn như kiểu bị đá ấy. ]

[ Hôm nay là một ngày tốt, sáng sớm đã có dưa ăn. ]

Cao Phùng Hạc diễn xong một màn đau khổ vì tình thì liền dùng đôi mắt đào hoa ngập nước nhìn chăm chú vào Tạ Ngôn Chiêu.

Hắn cho rằng, cô chắc chắn vẫn còn cảm tình với hắn.

5 năm trước vì hắn mà cô hy sinh nhiều như vậy, tiền bạc, thời gian, công sức và cả tình yêu. Mỗi lần hắn biểu diễn cô đều có mặt.

Cô ủng hộ hắn, bầu chọn, tặng quà, viết thư tình và chụp lại mọi khoảnh khắc liên quan đến hắn, những thứ này đều thể hiện tình yêu của cô, bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận được đó không phải là giả.

Hắn không tin, Tạ Ngôn Chiêu đối với hắn một chút cảm giác cũng không có. 

Hắn tràn đầy mong đợi mà nhìn cô, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy Tạ Ngôn Chiêu bực bội mà nói một câu ——

Anh bị tâm thần à!

Làm diễn viên lâu rồi, nghiện tới mức đến trước mặt cô mà diễn luôn sao?

Bữa sáng Tạ Ngôn Chiêu cũng không muốn ăn nữa, trực tiếp đứng dậy rời đi, để lại Cao Phùng Hạc đứng đó như trời trồng.

[ Hả? Sao lại như thế này? ]

[ Thật hài hước, buồn cười ghê, ha ha ha ha ha ha ha ]

[ Tạ Ngôn Chiêu không phải là Tạ Ngôn Chiêu năm đó, bây giờ là Nữu Hỗ Lộc · Chiêu. ]

[ Đại ca à, người ta có người yêu rồi đó! Anh nói lời mờ ám vậy không sợ bị Đường Tô biết được xé xác anh sao? ]

Cao Phùng Hạc hoàn toàn không nghĩ tới Tạ Ngôn Chiêu sẽ chửi thẳng mặt hắn như vậy, dù sao lúc này cũng đang ở trước ống kính, cô không hề quan tâm gì đến danh tiếng của mình.

Nhưng một giây sau, hắn lại nghĩ thông suốt.

Tạ Ngôn Chiêu tức giận là vì cô còn để ý. Nếu không để ý, cô sẽ không giả bộ như không biết hắn, cũng sẽ không ở trước ống kính mà nổi giận.

Đúng vậy, nhất định là như vậy!

Hắn gọi nhân viên phục vụ nhờ mang đồ ăn lên phòng cho Tạ Ngôn Chiêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!