Sau khi tốt nghiệp cao trung Đường Tô nói muốn đi làm minh tinh.
Tạ Du không có phản ứng gì:
"Chỉ cần đừng gây hại cho xã hội, con làm gì cũng được."
Tạ Du không có ý kiến, Đường Đình cũng liền không có ý kiến.
Đường Tô không vui lắm, bởi vì hai người kia hiển nhiên không coi lời cậu nói xem như là một chuyện.
Cậu chạy tới hỏi Tạ Ngôn Chiêu, Tạ Ngôn Chiêu đang mân mê chiếc máy ảnh của cô, nghe vậy nói:
"Được đấy! Vừa hay, chị học nhiếp ảnh, sau này có thể làm trạm tỷ cho em."
Mấy người trong nhà, chỉ có Tạ Ngôn Chiêu là phản hồi rõ ràng và tích cực, còn cung cấp giá trị cảm xúc, Đường Tô lập tức vỗ bàn quyết định,
"Được! Tạ Ngôn Chiêu, vì lời này của chị, em nhất định phải ra mắt!"
Sức hành động của Đường Tô rất mạnh, quay đầu liền đi đăng ký cuộc thi tuyển chọn tài năng năm nay.
Địa điểm thi đấu ở Yến Thành, Tạ Ngôn Chiêu vốn định nhân dịp nghỉ hè đi Nam Cực xem chim cánh cụt, vì thực hiện lời hứa với Đường Tô, không thể không tạm thời thay đổi kế hoạch, cùng cậu đi Yến Thành.
Cô học ở Học viện Điện ảnh Yến Thành, không ở ký túc xá, mua một căn chung cư nhỏ gần trường.
Ban ngày cô ở chung cư nghiên cứu kỹ xảo chụp ảnh chân dung, buổi tối đi đón Đường Tô tan làm, tiện thể thực hành một chút thành quả học tập trên người cậu.
Thí sinh dự thi mỗi cuối tuần sẽ có nửa ngày ra ngoài mua sắm, những người khác đều ra ngoài đi ăn cơm, tiêu tiền, tìm chỗ tiêu khiển, chỉ có Đường Tô sẽ chạy đến chung cư của Tạ Ngôn Chiêu ngủ.
Cậu nói dạo này ngủ không ngon,
"Mấy người đó ngáy o o, nghiến răng ken két, chị xem quầng thâm mắt em có phải đều lòi ra rồi không?"
Tạ Ngôn Chiêu ghé sát lại xem, phát hiện dưới mí mắt cậu có một tầng xanh nhạt, quả thật không ngủ ngon, nhưng không rõ ràng lắm.
"Em bôi chút phấn nền là không thấy đâu, không sao, không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của em." Cô an ủi nói.
Tạ Ngôn Chiêu nói xong tiếp tục chỉnh sửa ảnh trên máy tính, Đường Tô vui vẻ hài lòng mà lấy điện thoại của cô xem.
Tổ tiết mục sẽ thu điện thoại, cũng chỉ có lúc này, cậu mới có thể chạm vào đồ điện tử. Đường Tô luôn có cảm giác mình không phải đang tham gia cuộc thi tuyển chọn tài năng, mà là đang ngồi tù, mỗi tuần ra ngoài mua sắm chính là thời gian cậu được tại ngoại về nhà thăm người thân.
Màn hình điện thoại dừng lại ở giao diện bình chọn của cuộc thi, Đường Tô nhìn lướt qua, phát hiện tài khoản này của Tạ Ngôn Chiêu đứng đầu bảng bình chọn cho cậu.
"Chị, chị làm gì mà vote cho em nhiều phiếu như vậy, chị vote tượng trưng là được rồi."
"Không phải chị muốn vote, là ba mẹ bảo chị vote." Tạ Ngôn Chiêu nói.
"Ba mẹ? Chẳng phải bọn họ mặc kệ em sao?"
"Nói thì nói như vậy, nhưng chuyện em muốn làm, bọn họ vẫn sẽ ủng hộ em."
Tạ Du và Đường Đình nhìn như không để bụng đến cậu, nhưng mỗi lần đều sẽ ủng hộ bằng hành động thực tế.
Đường Tô khẽ hừ một tiếng:
"Được thôi, tấm lòng em nhận. Nhưng có thể không cần vote cho em, bằng thực lực của chính em, vẫn có thể ra mắt."
"Em đừng vui mừng quá sớm, bây giờ mới có hai vòng công diễn, phía sau còn ba vòng nữa, ai biết có thể bất ngờ xuất hiện mấy con hắc mã hất em xuống phía sau hay không."
Tạ Ngôn Chiêu nói xong, người phía sau không có động tĩnh. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Đường Tô nằm trên sofa phát ngốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!