Chương 102: Ngoại truyện 7

Kết thúc tiệc tối, Hạ Tàng Phong đưa Tạ Ngôn Chiêu về nhà, dọc đường đi, mắt anh nhìn vài lần chiếc vòng trên cổ tay cô.

Tạ Ngôn Chiêu giơ tay nhẹ nhàng lắc lư hai cái, vòng ngọc chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng thanh thúy: "Như thế nào? Anh cũng muốn? Bây giờ là của em rồi!"

Hai chiếc vòng trong suốt tròng lên cổ tay thon thả mềm mại của cô, càng làm nổi bật đoạn cổ tay trắng ngần tinh tế kia.

Anh có chút thất thần nói: "Mẹ anh có phải đã cầu hôn với em không?"

"Nói cái gì?" Tạ Ngôn Chiêu cho rằng mình nghe lầm.

"Cầu hôn." Tầm mắt Hạ Tàng Phong từ cổ tay của cô chuyển lên mặt, "Chương Ti từng nói với chúng ta, sau này bà ấy muốn để lại đôi vòng tay này cho con dâu của bà."

Đôi vòng này có chút lai lịch, nó là ông ngoại của Hạ Tàng Phong có được trong một buổi đấu giá, sau đó tặng cho bà ngoại anh. Rồi từ bà ngoại anh tặng cho mẹ anh, bây giờ lại đến trên tay Tạ Ngôn Chiêu.

Tạ Ngôn Chiêu không biết câu "Muốn để lại cho con dâu" của anh là thật hay giả, dù sao cũng không quan trọng. "Cái đó mặc kệ, bà ấy nói cho em chính là của em, chúng ta chia tay cũng vẫn là của em."

"Mẹ anh nói như vậy?"

"Ừm! Anh không tin có thể về hỏi bà ấy."

Vẻ mặt Hạ Tàng Phong không thể tưởng tượng nổi: Thật là mẹ ruột của anh sao?

Xe dừng ở dưới lầu nhà Tạ Ngôn Chiêu, Hạ Tàng Phong giúp cô mở cửa xe, sau đó như thường lệ, dựa vào đầu xe nhìn cô đi vào.

Tạ Ngôn Chiêu đi được hai bước, lại vòng trở về.

Hạ Tàng Phong cho rằng cô quên lấy thứ gì, không ngờ Tạ Ngôn Chiêu quay lại chỉ để hỏi anh một câu: "Muốn lên ngồi một lát không?"

Trước mắt đã hơn mười một giờ, thời gian này mà để anh đi lên, Hạ Tàng Phong khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều. Anh sợ mình khó lòng kìm chế nổi, do dự một lát, thấy Tạ Ngôn Chiêu đã đi xa, anh không do dự nữa, bước nhanh chân đi theo lên.

Trong thang máy anh nhìn thấy lông mi Tạ Ngôn Chiêu khẽ rung động, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi dưới, khóe môi ửng đỏ ẩm ướt hơi trễ xuống, không tiếng động mà dụ hoặc, khiến cổ họng anh khô khốc, theo bản năng nuốt.

Vào phòng, Tạ Ngôn Chiêu đứng yên vài giây, sau đó giơ tay bật đèn.

Cô không sờ được đến công tắc, bởi vì tay đã bị người phía sau nắm lấy, người cũng bị anh ôm lấy. Sau lưng cô dán vào ngực anh, có thể cảm nhận rõ ràng được dường như tim anh đang đập như nổi trống trong lồng ngực.

Hô hấp của Hạ Tàng Phong càng thêm thô nặng, đồng thời cánh tay ôm cô dần dần siết chặt, anh xoay người cô lại, mặt đối diện với mình.

"Có thể hôn em không? Chiêu Chiêu."

Tạ Ngôn Chiêu nghe thấy giọng anh khàn khàn.

Môi Tạ Ngôn Chiêu hơi hơi mấp máy, vừa mới phát ra một âm tiết ngắn gọn, môi đã bị khóa chặt.

Cô không biết mình quyết định gọi anh lên có đúng hay không, nụ hôn như che trời lấp đất không cho cô cơ hội hối hận.

Hai chân cô nhũn ra, có chút không đứng được, thân mình trượt xuống dưới. Khác với lần trước chính là, môi cô vừa muốn rời đi, đã bị đối phương đuổi sát dán lên lại, còn cạy mở môi cô, răng mút lấy đầu lưỡi cô.

Hạ Tàng Phong nắm chặt eo cô, mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, khiến cô gắt gao dựa vào chính mình. Đồi núi phập phồng cọ vào ngực anh, anh cảm giác toàn thân như bốc lửa.

Tạ Ngôn Chiêu bị hôn đến đầu óc choáng váng, cô không biết mình đã đi đến trên giường như thế nào, nụ hôn dính nhớp quấn quýt khiến đại não cô thiếu oxy đến mức ý thức dần mơ hồ.

Trong tiếng hôn trầm đục, cô nghe thấy giọng đối phương khàn đặc hỏi cô: "Có thể không?"

Cái gì có thể? Có thể cái gì? Tạ Ngôn Chiêu không hiểu rõ ý của những lời này.

Tay Hạ Tàng Phong theo chân cô vuốt lên trên vỗ, chạm vào làn da mềm mại mịn màng, không nhịn được dùng thêm chút lực, lòng bàn tay lún sâu vào, suýt chút nữa làm anh mất khống chế.

Hai má cô ửng hồng, hô hấp hỗn loạn, chỉ cảm thấy những xúc cảm xa lạ đang lướt trên người, nhiệt độ có chút nóng, nhen nhóm một mảnh lửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!