Tạ Ngôn Chiêu tự nghĩ ra một biện pháp giải quyết mệt mỏi cho mình, khi cô cảm thấy mệt mỏi, muốn buông bỏ, cô sẽ về nhà một chuyến. Ở nhà nghỉ một tuần, hoặc nửa tháng, như vậy, lập tức có thể khôi phục nguyên khí.
Tuy rằng làm sự nghiệp rất vất vả, tuy rằng quá trình theo đuổi lý tưởng cũng rất gian khổ, nhưng có chút khổ không phải không thể ăn, bằng không những nỗ lực bao nhiêu năm trước đó của cô cũng không có ý nghĩa gì đáng nói.
Tạ Ngôn Chiêu sắp kết thúc hoạt động biểu diễn ở một quốc gia, trước khi chuyển đến quốc gia tiếp theo, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi một chuyến.
Thật trùng hợp chính là, lúc này Hạ Tàng Phong bỗng nhiên đến đây. Anh ra nước ngoài bàn công việc, nhiệm vụ công tác đã định là nửa tháng, anh dùng mười ngày để hoàn thành, năm ngày còn lại, nói muốn đến bên bầu bạn với cô.
Có người bầu bạn, Tạ Ngôn Chiêu rất vui, chỉ là một ngày trước khi về nước, anh nói sắp đến sinh nhật mẹ anh, hỏi cô có nguyện ý cùng anh đến đó một chuyến hay không.
Tạ Ngôn Chiêu lặp lại câu hỏi này của anh trong đầu vài lần, thận trọng hỏi:
"Đây là muốn gặp người lớn trong nhà rồi sao?"
Quá nhanh rồi, Tạ Ngôn Chiêu thầm nghĩ, bọn họ yêu nhau còn chưa bao lâu, đã phải gặp người lớn?
Thấy vẻ mặt khó xử của Tạ Ngôn Chiêu, Hạ Tàng Phong kìm nén sự mất mát trong lòng, nói:
"Đúng theo nghĩa đen, chắc chắn là sẽ gặp bọn họ, nhưng không có nghĩa là chúng ta phải tiến tới quan hệ hôn nhân."
Tuy rằng anh thật sự rất muốn, nhưng thoạt nhìn, hiện tại Tạ Ngôn Chiêu hẳn là không muốn.
"Chỉ là gặp một lần thôi sao?" Tạ Ngôn Chiêu lại hỏi một lần.
Đợi đến sau khi nhìn thấy Hạ Tàng Phong gật đầu, cô yên tâm.
"Vậy em cần mua cái gì?" Tạ Ngôn Chiêu hỏi.
"Ý của em là… Em nguyện ý đi cùng anh?"
Tạ Ngôn Chiêu Ừm một tiếng:
"Mừng thọ dì, chuyện này không có gì."
Coi như là vãn bối chúc thọ trưởng bối quen biết, về lễ nghi, cô cũng nên đi.
"Đồ vật anh sẽ chuẩn bị, em chỉ cần đi cùng anh là được." Hạ Tàng Phong nói.
Tạ Ngôn Chiêu kinh ngạc: Chu đáo như vậy?
Hạ Tàng Phong cố ý thở ngắn than dài:
"Anh khi nào đối với em không chu đáo chứ, chẳng phải xưa nay anh đã như vậy sao?"
Tạ Ngôn Chiêu cẩn thận hồi tưởng một chút, hình như đúng là như vậy, anh vẫn luôn đối xử với cô ân cần chu đáo.
"Ừm, ừm! Chu đáo! Anh chu đáo nhất!"
Hạ Tàng Phong chỉ làm bộ oán giận, không nghĩ tới Tạ Ngôn Chiêu còn chịu dỗ anh, anh vui vẻ mà ôm lấy cô.
Bọn họ ngồi trên sô pha trong phòng khách sạn, Tạ Ngôn Chiêu co hai chân lên, anh đem cả người cô ôm vào lòng, đầu tựa vào cổ cô cọ cọ.
Anh là một người đàn ông bình thường, có nhu cầu sinh lý cũng rất bình thường, đặc biệt trong lòng ngực là người mình thích, thân thể bọn họ lại dán sát vào nhau như vậy.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào cổ cô, Tạ Ngôn Chiêu cảm giác được cái gì, cô không động đậy.
Đối với người và việc đáng ghét, cô có thể rất rõ ràng thể hiện thái độ của mình, nhưng đối với những chuyện khác, thái độ của cô sẽ tương đối uyển chuyển. Giống như bây giờ, cô không nhúc nhích có nghĩa là cô có thể chấp nhận những hành động tiếp theo của anh.
Nhưng không biết có phải chuyện lần trước đã cho Hạ Tàng Phong một bài học quá lớn hay không, lần này anh đặc biệt cẩn thận, chỉ là hôn hôn lên mặt Tạ Ngôn Chiêu, sau đó liền yên lặng ôm cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!