Chương 10: Không mặc

Tạ Ngôn Chiêu ôm điện thoại lướt một tiếng, càng lướt càng hăng.

Cuối cùng cô cũng ăn được hoàn chỉnh dưa của mình, còn biết được năm đó mình theo đuổi Cao Phùng Hạc có bao nhiêu hoang đường.

Những cái khác cô đều có thể tiếp thu được nhưng điều làm cô khó chịu nhất chính là mình lại là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Cao Phùng Hạc.

Cô nhìn những bức ảnh được đăng lên mạng, cuối cùng cũng hiểu được hồn mà lão sư từng nhắc đến là gì.

Mỗi bức ảnh mà nữ phụ chụp cho Cao Phùng Hạc đều toát lên một sức sống mãnh liệt. Những bức ảnh này không chỉ là những khoảnh khắc tĩnh lặng thông thường, mà còn khắc họa chân thực hai chữ thanh xuân và thiếu niên.

Trong mỗi bức ảnh, người và cảnh hòa quyện vào nhau làm cho những khoảnh khắc giản dị của cuộc sống trở nên sống động đến mức có thể cảm nhận được từng cơn gió nhẹ và lá cây đang lướt trong gió.

Hôm nay sau khi Tạ Ngôn Chiêu gặp được Cao Phùng Hạc thì thấy hắn không đẹp trai như trong ảnh, ít nhất là không có quan hệ gì với hai chữ được khắc họa trên đó. Khuôn mặt khá hẹp, mắt đào hoa, tóc xẻ ba bảy, vuốt keo đến mức gió thổi qua cũng không động đậy.

Ánh mắt l. ỗ m. ãng của hắn làm cho Tạ Ngôn Chiêu mơ hồ có cảm giác giống như có ý xấu. Đương nhiên cũng có thể là do sau 5 năm hắn đã thay đổi lớn.

Nhưng tóm lại năm đó hắn có thể tỏa sáng giữa nhiều ứng viên như vậy đều là nhờ những bức ảnh mà nữ phụ chụp cho hắn.

Tạ Ngôn Chiêu cảm thấy không đáng thay cho cô ấy, với tài năng như thế làm gì mà không được chứ, một hai cứ phải theo đuổi đàn ông, lại còn xui xẻo đuổi phải loại tra nam.

Tâm tình Tạ Ngôn Chiêu phiền muộn, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cô nhìn qua mắt mèo thì thấy đó là Đường Tô.

Đường Tô vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tạ Ngôn Chiêu đang mặc đồ ngủ bằng lụa đứng trước mặt cậu, dây quấn quanh hông, cổ áo buông lỏng.

Tim cậu gần như muốn nhảy ra ngoài, vội vàng đem quần áo trên người cô bọc kín lại, xoay mặt cảnh cáo camera man:

"Anh quay ống kính sang chỗ khác đi, không thể quay cái này!"

Camera man còn chưa nhìn thấy cái gì đã vội vàng chuyển ống kính sang bên cạnh.

Sắc mặt Tạ Ngôn Chiêu như thường: Có chuyện gì sao?

A? Đường Tô bị cô làm cho hoảng sợ đến mức quên luôn cả việc chính,

"Cái đó… Nhân viên công tác vừa mới thông báo nhiệm vụ. Sáng mai chỉ cần mặc cái áo này thì có thể ăn miễn phí trong khách sạn."

Tạ Ngôn Chiêu cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc áo có khoá kéo trước mặt —— áo dài tay màu xám, cổ nhỏ, làm bằng vải hóa học, giống như đồng phục công nhân.

Tạ Ngôn Chiêu dùng hai ngón tay kẹp chiếc áo lên, không dám tin hỏi:

"Em bảo chị mặc cái này?"

Đường Tô kịp thời nâng tay kẹp chặt cổ áo của Tạ Ngôn Chiêu lại:

"Không phải em kêu chị mặc mà là nhân viên công tác của tổ tiết mục kêu chị mặc."

Cậu nói đến đây thì giọng cũng đè nén xuống,

"Em đã hỏi các khách mời khác, họ đều đồng ý."

Tạ Ngôn Chiêu hất cằm, Chị không mặc!

Đường Tô khó xử: Không tốt đâu...

Tạ Ngôn Chiêu hừ một tiếng:

"Nếu muốn mặc thì em đi mà mặc."

Đường Tô do dự một chút:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!