Cuộc phẫu thuật của Bồ Thần kết thúc vào 4 rưỡi chiều, thời gian nhiều thêm gần một tiếng so với dự đoán, cũng chính vào một tiếng này, Tần Dữ bị vây trong ranh giới của sự sụp đổ.
Đôi tay anh cầm hộp nhẫn kia cũng run rẩy.
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, anh muốn anh sẽ không để cô nằm trên bàn phẫu thuật.
Cũng may, mọi sự chờ đợi cũng giày vò đều đáng giá.
Khi bác sĩ đi ra báo cho bọn họ tin tức tốt, tất cả mọi người đều vui mừng đến phát khóc.
Không chỉ bọn họ, áo bác sĩ mổ chính cũng ướt đẫm.
Phẫu thuật kết thúc, anh ấy mệt lả người.
Khi Bồ Thần trở lại phòng bệnh, là Đông Đông hỗ trợ đẩy giường phẫu thuật.
-
--Đọc full tại ---
Cậu không kịp đưa chị mình vào phòng phẫu thuật, chỉ có thể mượn chuyện này bù đắp tiếc nuối.
"Chị ơi, chị có đau không?
"Bồ Thần còn ở trong hôn mê, không nghe thấy gì cả. Môi cô tái nhợt, trên người cắm đủ các loại ống. Trong lòng Tần Dữ khó chịu, hôn lên trán cô:"Bé cưng, là anh.
"Không có âm thanh đáp lại anh. Trở lại phòng bệnh, tất cả mọi người đều không có sức lực. Tần Minh Nghệ dựa vào sofa, sức cùng lực kiệt, hai chân run lên, đi giày cao gót leo mấy tiếng thang bộ, gót chân cũng sắp bị ma sát hỏng. Hiện tại rốt cuộc bà cũng có lòng tin trả lời tin nhắn của cháu gái. Cháu gái hỏi bà: [Bà nội ơi, mẹ cháu đi công tác mấy ngày trở về vậy, cháu nhớ mẹ rồi.] Tần Dữ cởi áo khoác, cầm ghế ngồi xuống cuối giường, anh nói với Đông Đông:"Anh ngủ một lát.
"Anh thật sự không chịu đựng được nữa, nằm sấp cuối giường bệnh, đầu dính chặt vào chăn ngủ mê mệt. Đông Đông muốn đỡ anh lên sofa nằm, Tần Minh Nghệ cản cậu bé lại:"Anh rể cháu muốn nằm sấp ở đó, không cần để ý, nếu ngủ ở chỗ khác nó lại không ngủ yên được."
Đông Đông tìm một chăn lông đến, đắp cho Tần Dữ.
Bồ Vạn Lý trông coi trước giường, thỉnh thoảng nhìn từng giọt trong ống tiêm, trong thế giới của ông âm thanh giống như tiếng tĩnh lặng nhỏ giọt truyền dịch, nhưng lúc này, ông gần như có thể nghe thấy được cái gì gọi là reo hò.
[Cậu ơi, cậu đi ngủ một lát, cháu trông chừng chị cho ạ.] Đông Đông biết tất cả mọi người đều mệt mỏi không chịu được, cậu kiên trì bảo cậu mình đi nằm nghỉ một lát.
Bồ Vạn Lý hai đêm liên tiếp không ngủ, ông nghe thấy Đông Đông nói thế, nằm xuống giường gấp bên cạnh.
Tần Minh Nghệ dựa vào sofa cũng đã ngủ.
Đông Đông đắp kín cho tất cả mọi người xong, cậu bé dựa theo lời dặn dò của y tá, luôn chăm chú trông nom Bồ Thần.
Khi Bồ Thần tỉnh lại, ngửi được mùi hương thơm ngát.
Cô chậm rãi mở mắt, đầu vẫn mê man như cũ, nhận ra đây là phòng bệnh.
"Chị ơi.
"Đông Đông cúi người, nhẹ nhàng gọi cô. Bồ Thần cười nhợt nhạt, cô không có cách nào cầm điện thoại. Đông Đông nói:"Anh rể ở ngay bên mép giường của chị, anh ấy ngủ rồi, đợi lát nữa em gọi anh ấy, được không ạ.
"Bồ Thần có vết thương, không cách nào gật đầu liên tục được. Trên tủ đầu giường đặt mấy lọ hoa tươi, đều là Triệu Thù lính mới cắm, cậu rút một bông đặt ở chóp mũi Bồ Thần,"Có phải rất thơm không ạ?"
Bồ Thần lại mỉm cười lần nữa.
Những người khác lần lượt tỉnh lại, chỉ có Tần Dữ vẫn còn ngủ say.
Bồ Thần không cho phép người khác gọi anh dậy, anh ngủ một giấc này đến tận 11 giờ tối.
Bồ Thần truyền dịch trong, thuận tiện cầm di động, cô gõ chữ nói với bố: [Không đau, bây giờ cảm giác không tồi, bố à, tối nay không cần ở bệnh viện đâu, đến khách sạn ngủ ngon một giấc.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!