Hai ngày này, Tần Dữ đi Thượng Hải tham dự cuộc họp cổ đông của công ty công nghệ sinh học mà anh đầu tư.
-
--Đọc full tại ---
Một năm qua đi, Cánh Tân Sinh Vật đã mang đến cho mỗi nhà đầu tư một thành quả mỹ mãn.
Tài sản của Tần Dữ cũng theo đó mà tăng lên.
Trong bữa tối, chủ tịch Cánh Tân cảm ơn sự ủng hộ của Tần Dữ trong mười hai năm qua. Tối mai sẽ tổ chức bữa tiệc tối riêng, chiêu đãi các cổ đông lớn của Cánh Tân.
Sau khi Tần Dữ uống cạn một ly, lại tự phạt mình thêm một ly nữa, xin lỗi: "Hôm khác tôi lại tham gia. Tối mai Thần Thần nhà tôi nói sẽ tổ chức sinh nhật cho tôi, tôi đã đồng ý với cô ấy ngày mai sẽ về nhà."
Nếu người khác nói như vậy, thì chính là không cho chủ tịch Cánh Tân mặt mũi, hơn nữa lý do này quá vụng về và có lệ. Nhưng người nói lời này là Tần Dữ. Tất cả mọi người trong phòng đều hiểu rõ.
Dù sao Tần Dữ cũng đã kiên trì nắm giữ cổ phiếu của Cánh Tân trong mười hai năm qua, lại không ngừng tăng số lượng cổ phiếu trong thời gian nắm giữ, chỉ vì bà xã của mình. Ở trong giới thương trường, anh nổi tiếng cưng chiều, cuồng vợ.
Một vài người trong số bọn họ đã gặp qua Bồ Thần, đều biết cô tên là Thần Thần. Trong mọi trường hợp, anh luôn nhắc đến bà xã của mình là Thần Thần nhà tôi.
-
--Đọc full tại ---
Chủ tịch Cánh Tân kính Tần Dữ một ly, chúc anh sinh nhật vui vẻ trước.
Tần Dữ năm nay ba mươi lăm tuổi, cũng là năm thứ mười chín của anh và Bồ Thần ở bên nhau.
Tiệc tối mãi đến mười một giờ mới kết thúc. Tối nay Tần Dữ uống một chút, không say nhưng đau dạ dày. Trên đường trở về khách sạn, anh chịu không nổi, phân phó tài xế đi đến bệnh viện gần đó.
Bồ Thần gửi tin nhắn cho anh: [Ông xã, anh đã về khách sạn chưa?]
Tần Dữ lau mồ hôi qua loa trên trán, nhắn tin trả lời: [Đang trên đường, sắp đến rồi. Bé Thần sao em còn chưa đi ngủ?
Không phải một tiếng trước em nói đã nằm trên giường rồi sao?]
Bồ Thần: [Em ngủ rồi lại tỉnh dậy, trong lòng không yên. Tối nay anh có uống nhiều rượu không?]
Tần Dữ chịu đựng cơn đau: [Không, em biết tửu lượng của anh không tệ mà. Anh chưa bao giờ say.]
Bồ Thần phán đoán từ nội dung trả lời của anh, anh không say nên cô yên tâm: [Vậy thì anh về khách sạn tắm rửa đi ngủ sớm một chút đi, chúc anh ngủ ngon.]
Tần Dữ: [Ừ, tối mai em có thể được nhìn thấy anh rồi, chúc em ngủ ngon.]
Lúc đến bệnh viện, sau lưng áo sơ mi của Tần Dữ đã ướt đẫm.
Tài xế xuống xe đỡ anh, Tần Dữ khoát khoát tay, tự mình bước vào phòng cấp cứu.
"Anh Tần Dữ?
"Tần Dữ gần như không còn sức để quay lại. Anh dựa vào cây cột từ từ xoay người lại. Đào Viên mặc áo blouse trắng bước nhanh về phía anh. Anh nhìn chằm chằm một lúc, xác định không nhìn lầm, là cô em gái nhỏ ở cửa tiệm giặt là bên cạnh cửa tiệm sửa xe. Mười chín năm trước, cô bé này đang ôm hai con gấu đồ chơi, thấy anh là sợ hãi chạy đi, sợ anh cướp con gấu đồ chơi trong tay cô bé. Thật sự là thời gian nhanh như một cái chớp mắt, cô gái nhỏ năm đó bây giờ đã trở thành bác sĩ. Đào Viên quan tâm nói:"Anh Tần Dữ, anh làm sao vậy?"
Sau khi đến gần, cô ấy ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, xem ra bữa tiệc tối nay anh đã uống rất nhiều rượu. Nhìn thấy sắc mặt anh trắng bệch: "Anh đợi ở đây, em đi đăng ký giúp anh."
Tần Dữ: "Không sao, tài xế đã đi đăng ký cho anh.
"Hơn nửa năm nay anh không gặp Đào Viên, lần trước quay về Tô Thành cũng không gặp. Hiện tại Tần Dữ không còn bao nhiêu khí lực để tính toán xem cô ấy năm nay bao nhiêu tuổi, nhưng mà có lẽ là cô ấy còn chưa tốt nghiệp, anh hỏi:"Hình như em vẫn còn chưa tốt nghiệp?"
Đào Viên: "Em thực tập ở đây, tối nay em trực đêm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!