Bồ Thần làm bộ đang xem bài thi của mình nhưng ánh mắt cũng không tập trung nổi.
Cô đã sắp quên lúc bản thân có thể nói được là dáng vẻ gì, có khi cố gắng nhớ lại cũng không nhớ nổi tiếng của bản thân, trong máy tính ở nhà có rất nhiều đoạn video cô hát đồng ca thiếu nhi trước kia, nhưng cô chưa bao giờ dám ấn mở xem.
Khi còn nhỏ, cô ruột thích nghe cô nói tiếng địa phương nhất, cô của cô nói rằng: Tiểu Thần nhà chúng ta khi nói giọng mềm mại người Ngô (1), cũng có thể hòa tan trái tim người khác.
(1) Hình dung phương ngữ Ngô vùng Giang Tô Tô Châu, giọng họ tương tối dịu dàng, mềm mại, du dương.
"Cộc cộc", khi Lục Bách Thanh đi qua bên cạnh cô, gõ rất nhẹ trên bàn cô hai cái, nhắc nhở cô chú ý nghe giảng.
Lục Bách Thanh không dừng lại, tiếp tục đi thẳng đến phía cuối lớp học.
Bồ Thần ngồi thẳng người, lấy lại tinh thần nghiêm túc chữa bài thi.
Người cũng không nghe giảng còn có Tần Dữ.
Nửa tiết tiếng Anh này, bất kể là Lục Bách Thanh nói gì, hay là những kiến thức quan trọng bạn học chữa bài trên bục giảng tổng kết lại, Tần Dữ không nghe lọt một chữ nào.
Lần đầu tiên trong tiết tiếng Anh này anh không đọc sách ngoài, đầu ngón tay anh nghịch bút gel ban nãy mới mua ở quầy hàng trong trường, thỉnh thoảng anh nhìn lên Bồ Thần đang ngồi bên bục giảng, cô rất chăm chú, dùng bút đỏ chữa bài thi.
Trên bục giảng, có một bạn học đang chữa đến phần đọc hiểu.
Ngay sau đó sẽ đến lượt Tần Dữ lên chữa đề, cũng là một phần đọc hiểu.
Bạn ngồi cùng bàn Trình Cường đổi bài thi của mình cho Tần Dữ, nhỏ giọng nói: "Cậu đi lên bục giảng mới nhìn đoạn văn thì không kịp đâu, dựa vào phần phiên dịch của tớ mà nói này.
"Cậu ấy viết đơn giản đại ý của phần đọc hiểu lên trên giấy và tổng kết tốt kiến thức trọng điểm đề cập trong bài, Tần Dữ chỉ cần trình bày dựa theo phần cậu ấy viết, không sai được. Lúc này Tần Dữ mới nhìn điểm của Trình Cường, 131 điểm."Cảm ơn."
Trình Cường: "Đừng khách sáo thế, nếu như cậu nghiêm túc làm bài thi, chắc chắn còn cao hơn cả tớ."
Tần Dữ có thể không gặp bất kỳ trở ngại nào khi đọc sách bản tiếng Anh, vậy thì không thể kém tiếng Anh được. Hôm qua lúc kiểm tra môn Anh, Tần Dữ thất thần nhìn bài thi, sau đó khi sắp nộp bài thì tùy tiện chọn linh tinh, cả tờ bài thi đều làm bừa.
Đương nhiên không loại trừ một khả năng khác, quả thật Tần Dữ không biết, đọc sách bản tiếng Anh cũng là làm màu làm mè thôi.
Nhưng xác suất này cực kỳ nhỏ.
Rất nhanh, Lục Bách Thanh gọi Tần Dữ đi lên.
Theo đó có vô số ánh mắt tập trung trên người anh, nghe nói anh thi được hạng nhất từ dưới lên trong lớp, không biết lát nữa chữa bài thế nào.
Lục Bách Thanh đút hai tay vào túi, đứng trước bảng đen phía cuối lớp.
Thầy hiểu rõ Tần Dữ có cái đức hạnh gì, 49 điểm chắc là nhắm mắt chọn bừa đáp án, phần đoạn văn cần chữa có nội dung gì, Tần Dữ chắc chắn không biết.
Lục Bách Thanh tỏ ý bảo anh: "Đọc một lượt phần đoạn văn đọc hiểu này đi."
Tần Dữ có ngông cuồng thế nào đi nữa, cũng biết phân biệt trường hợp, đây là trên lớp học, Lục Bách Thanh nói cái gì anh sẽ nghe theo.
Giọng đọc diễn cảm của anh vừa cất lên, ngoại trừ Lục Bách Thanh ra, vẻ mặt mọi người đều khiếp sợ, có một cảm giác đang nghe tiếng gốc trên phim vậy, mà kiểu phát âm này không thể một sớm một chiều có thể luyện thành được.
Nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy Tần Dữ đang đọc, trong lối tư duy sẵn có, chắc chắn không tin đây là phát âm của Tần Dữ thi được 49 điểm.
Nghe anh đọc đoạn văn là một sự hưởng thụ về mặt thính giác, ngay cả người không thích học nghe không hiểu một cái gì như Triệu Thù cũng hy vọng Tần Dữ cứ tiếp tục đọc mãi.
Từ đầu đến cuối Bồ Thần đều cúi đầu nhìn bài thi của mình, ánh mắt cô chỉ nhìn thấy áo đồng phục của anh, về sau cô lấy tay chống trán, ngay cả đồng phục của anh cũng không thấy.
Rất nhanh, anh đã đọc xong đoạn văn.
Tần Dữ dựa theo nội dung đã tổng kết trên bài thi trình bày một lượt, Lục Bách Thanh đi quanh trong phòng học, bổ sung những kiến thức quan trọng mà Tần Dữ chưa nói đến và mẹo làm bài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!