Chương 49: Bà ngoại, đây là bé Thần

Bồ Thần khuỵu chân, cô vốn dĩ không đứng nổi, lúc này cô chợt nhớ đến câu "bùn nhão không trét lên tường được

", bây giờ cô giống như một vũng nước, một bãi bùn. - --Đọc full tại --- Cô năn nỉ Tần Dữ, bảo anh thu tay về. Tần Dữ hôn lên mắt cô, nói:"Không ngừng được.

"Bồ Thần biết anh cố ý chơi xấu, nào có thể ngừng lại được. Tần Dữ lại hôn lên bên mắt còn lại, hơi thở phun lên lông mi của cô, anh lại hôn xuống một cái,"Nếu như em đứng không vững thì dựa vào người anh này."

Anh đưa một tay đỡ lấy eo cô, kéo cô vào lòng.

Hết cách rồi, cả người cô chỉ đành bám lên người anh, tay cô choàng lấy cổ anh, để anh chống đỡ toàn bộ trọng lượng của cô.

Cô vẫn nằm trong lòng anh như cá mắc cạn, để mặc anh khuấy đảo, tất cả chống cự đều không có ý nghĩa, có vài lần cô thử không ngừng co rút, không ngừng trốn tránh nhưng đều không thành công.

-

--Đọc full tại ---

Lúc này, cô không địch lại các ngón tay của Tần Dữ.

Bồ Thần nhịn đến không nhịn được nữa, từ trong túi áo ngủ của anh lấy di động của anh, mở khóa, mật mã mười năm nay của anh vẫn thế, là ngày đầu tiên hai người quen nhau.

Sau khi mở khóa, cô dùng di động anh để gõ chữ: [Tần Dữ, đừng mà.]

Tần Dữ vờ không nhìn thấy, gọi cô: "Bé con.

"Anh không nhìn di động, nghiêng đầu hôn lên tai cô. Bồ Thần muốn cắn vai anh, nhưng khi đến gần, cuối cùng cô vẫn không nỡ, lại chuyển thành hôn lên vai anh. Cô đăng nhập ứng dụng âm thanh trên di động anh, gõ chữ:"Tần Dữ, đừng, em không muốn đâu.

"Sau khi chuyển thành giọng nói, mặt cô đỏ đến tận mang tai. Không ngờ cũng có ngày mình lại nói ra câu không biết xấu hổ như thế này. Chỉ là bây giờ có muốn hay không, không phải cô nói là được. Nụ hôn của Tần Dữ rơi sau tai cô, chạy dọc lên khóe mắt, hô hấp của anh không bình ổn như vừa rồi, cô không biết rằng câu"em không muốn đâu

"của cô quyến rũ biết nhường nào. Bồ Thần dùng ánh mắt xin tha cũng không có tác dụng, dù sao anh cũng sẽ không buông cô ra, Cô chỉ đành nói:"Sau này tay anh vẫn là nên dùng để chơi game đi."

Tần Dữ cười, "Tay đẹp như vậy dùng để chơi game sẽ rất lãng phí."

Lúc anh nói chuyện, tốc độ ngón tay ra vào càng nhanh hơn, Bồ Thần suýt đánh rơi di động, lo sẽ làm vỡ màn hình, cô liền bỏ di động vào túi anh.

Bồ Thần không nghĩ được cách bảo anh dừng lại, chỉ có thể lùi về sau, giãy giụa khỏi sự khống chế của anh, mỗi lần cô lùi về sau một bước, Tần Dữ lại tiến lên hai bước.

Sau đó cô lùi về góc tường, không còn đường để thoát nữa.

Ngón tay đẹp đẽ của anh từ đầu chí cuối không hề rời đi, dẫu cô giãy giụa thế nào, ngón tay anh vẫn không rút ra.

Lúc này, cô và Tần Dữ như đang đứng bên bờ biển sóng vỗ ào ạt, cô là phím đàn, ngón tay anh rơi xuống từng chỗ một đều tạo ra âm thanh xinh đẹp, sau khi một khúc kết thúc, sóng biển lui đi, bên bờ biển lại quay về với dáng vẻ tĩnh lặng, ngón tay anh chỉ còn đọng lại dấu vết của nước biển.

Bồ Thần cầm lấy bàn tay vẫn luôn cố gắng "đánh đàn

"kia của anh, lau lên váy ngủ của cô. Tần Dữ:"Không sao, đừng lau.

"Ngón tay cái của anh lau đi mồ hôi trên chóp mũi của cô. Bây giờ Bồ Thần không muốn lùi về sau nữa, cô ôm chặt eo cô, mặt vùi vào lòng anh. Mỗi một chuyện làm cùng anh đều vô cùng thú vị, đến cả chuyện thân mật cũng như thế. Tần Dữ lấy trong tủ đầu giường ra một chiếc bao đưa cho cô, nhờ cô đeo giúp anh. Bồ Thần ngẩng đầu, anh hôn lên chóp mũi cô, anh cực kỳ thích hôn cô, hôn từng nơi trên người cô. Anh lại nói:"Hôm nay chúng ta không làm trên giường nữa."

Hôm nay sẽ làm bên góc tường cô vừa lùi về.

Sóng biển dập dềnh, bọt biển lại tan đi, sau khi rút đi lại lần nữa ào ạt ập đến, cao triều hết lần này đến lần khác, trực tiếp nuốt chửng toàn bộ ý thức.

Hôm sau cũng không cần đi đâu, cũng không có bất kỳ hoạt động nào.

Hai người triệt để phóng túng, không hề có quan niệm thời gian nào cả.

Ba giờ rưỡi sáng, Bồ Thần mệt rồi, Tần Dữ lúc này mới kết thúc.

Sau mỗi lần tiểu biệt, họ đều hận không thể khảm cơ thể đối phương vào sâu trong người mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!