Tần Dữ và Lục Bách Thanh đợi đến mười một giờ, Bồ Vạn Lý vẫn chưa đến tiệm sửa xe.
-
--Đọc full tại ---
Mắt thấy sắp đến giờ ăn trưa, không chỉ tiệm sửa xe không mở cửa, mà Bồ Thần cũng không nhắn tin cho anh, trước đây bất kể cô đã dậy hay ngủ nướng, chỉ cần vừa tỉnh dậy, cô sẽ nhắn tin chào buổi sáng anh.
Anh không yên tâm, gọi điện cho Bồ Thần.
Tiếng chuông vang lên một lúc cô mới nghe máy.
"Bé Thần, sao hôm nay dậy muộn thế?
"Cô tắt máy, sau đó nhắn tin trả lời anh: [Tần Dữ, em còn chưa dậy.] Nếu như cô có thể nói, chắc chắn là giọng làm nũng ngái ngủ. Tần Dữ: [Bé con vậy em ngủ tiếp đi.] Vài giây sau, Bồ Thần giải thích nguyên nhân cô chưa tỉnh ngủ: [Hôm qua em chơi bài thâu đêm với bố và cô, đến bốn giờ sáng mới ngủ, nên giờ em ngủ thêm chút nữa.] - --Đọc full tại --- Tần Dữ ngẩng đầu nói với Lục Bách Thanh:"Chúng ta không cần đợi nữa, cả nhà họ đánh bài thâu đêm, nên chưa dậy.
"Lục Bách Thanh biết cả nhà tại sao lại vui vẻ như thế, rắc rối công việc của Bồ Văn Tâm được giải quyết, nên họ đánh bài chúc mừng. Hôm nay anh ấy đến đây cũng không có chuyện quan trọng, theo thói quen đến tiệm ngồi một lúc."Đi thôi, cùng đi ăn trưa.
"Anh ấy nói với Tần Dữ. Hai người vừa bước ra hẻm, Lục Bách Thanh liền nhận được điện thoại của mẹ. Bên của mẹ rất ồn, có lẽ là đang ở nơi đông người. Quan hệ giờ đây giữa anh ấy và mẹ cũng không khác gì với người lạ, cuộc trò chuyện gần nhất là ba tháng trước."Có chuyện gì vậy?"
Lục Bách Thanh hỏi mẹ.
"Mẹ đang ở trạm cao tốc Tô Thành, đi cùng Minh Hàm."
Vốn dĩ anh ấy định sau khi nghỉ đông sẽ về Bắc Kinh tìm Tần Minh Hàm, bây giờ anh ấy đỡ phải đi một chuyến, "Con đi đón hai người."
Đến khi anh gác máy, Tần Dữ hỏi: "Ai đến Tô Thành sao?"
Lục Bách Thanh: "Mẹ chú và dì nhỏ của cháu."
Buổi ăn cơm trưa bị hủy, anh gửi lì xì cho Tần Dữ, bảo Tần Dữ tự đi ăn.
Lục Bách Thanh vội vàng rời đi, Tần Dữ một mình đứng ở đầu hẻm một lúc, về việc trưa nay đi đâu, ăn gì, anh không còn hứng thú.
Hôm nay là sinh nhật của Tần Minh Nghệ, hôm qua Hà Quân Thạc đã gọi điện cho Tần Dữ nhắc nhở, bảo anh đừng quên sinh nhật mẹ.
Sao anh có thể quên được chứ, bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn nhớ việc cùng mẹ đón sinh nhật.
Tần Dữ đứng ở đó vài phút, đi đến tiệm bánh kem gần đó, đặt bánh kem tối sẽ giao đến chung cư.
Bên cạnh tiệm bánh là một tiệm hoa, anh bảo bà chủ gói cho anh một bó hoa tươi, thiếp chúc anh tự ghi câu chúc đơn giản nhất:
Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.
Ps: Dù bây giờ con với mẹ đang cãi nhau, nhưng lúc cần bảo vệ mẹ con vẫn nhớ rõ, vẫn giống như lúc nhỏ yêu thương mẹ như thế.
-
- Con trai Tần Dữ.
Bà chủ tiệm hoa hỏi: "Cậu muốn giao hoa đến đâu?
"Nói rồi liền đưa cho Tần Dữ thẻ ghi chú. Tần Dữ:"Giao đến văn phòng luật Thạc Dữ.
"Anh điền tên và số điện thoại của mẹ lên đó. - - Chiều hôm đó, Bồ Thần nghe em gái tiệm gội đầu bên cạnh nói, Tần Dữ và Lục Bách Thanh đã đến tiệm rất nhiều lần, hai người thấy tiệm đóng cửa nên lại quay về, cứ nửa tiếng lại đến một lần. Lần cuối cùng hai người gặp nhau. Em gái nhỏ nghi hoặc hỏi:"Chị ơi, sao anh Tần Dữ không nhắn tin cho chị vậy, anh ấy nên hỏi chị khi nào chị đến là được, anh ấy không có nick wechat của chị sao?
"Cô bé nghĩ lại cảm thấy cũng không đúng. Thế là cảm thấy khó hiểu. Bồ Thần nói với cô bé: [Anh sợ đánh thức chị đang ngủ nướng, nên mới không nhắn tin hỏi chị.] Ngón tay cô bé chỉ ngay sau chữ"ngủ": "Em đột nhiên quên mất chữ này đọc thế nào rồi.
"Bồ Thần cười, [Lan, âm thứ ba.] [1] ([1] cách đọc phiên âm từ đó)"Ồ~~~" Cô bé nhỏ dựa lên lưng cô nói: "Em cũng thích ngủ nướng, thầy Lục và anh Tần Dữ thật là siêng năng, nghỉ đông còn dậy sớm như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!