Bồ Thần vì lo lắng chuyện hạng mục của cô ruột, liên tiếp hai đêm ngủ không ngon.
---Đọc full tại ---
Trưa hôm nay sau khi tan học, cô bảo Trác Huyên lấy giùm một cái bánh bao, cô muốn về ký túc xá ngủ một giấc.
Trác Huyên nhìn thấy quầng thâm mắt cô nghiêm trọng, không nhịn được mới hỏi: "Có chuyện gì tớ có thể giúp đỡ được không?"
Bồ Thần cười cười: "Không phải cậu đã giúp tớ lấy bánh bao về rồi à. Tớ không sao, mấy ngày nay lướt điện thoại lướt tới nửa đêm, buồn ngủ chịu không nổi, đi về ngủ bù một giấc."
Trác Huyên: "Bữa trưa chỉ ăn bánh bao sao mà được, tớ...
"Cô ấy nói được nửa câu thì bị tiếng rung từ điện thoại của Bồ Thần cắt ngang. Bồ Thần nhìn số đuôi quen mắt, tim rũ hẳn xuống dưới, giống như mất đi khống chế. Đây là lần thứ hai cô nhận điện thoại của Tần Minh Nghệ, không biết có phải do có liên quan tới hạng mục của cô ruột, cô hít thở sâu cực kỳ cẩn thận và đề phòng. ---Đọc full tại --- Ấn nghe xong, giọng nói lạnh lùng và mang theo ý lịch sự của Tần Minh Nghệ vang lên:"Bồ Thần, cô là cô Tần, cháu tan học rồi nhỉ, cô đang ở căn tin của các cháu, cháu đi thẳng tới đây nhé."
Bồ Thần: "!
"Ngày hôm đó Tần Minh Hàm chính là chọn căn tin để uy hiếp cô, vậy mà hôm nay Tần Minh Nghệ vẫn chọn căn tin để gặp cô. Trong thoáng chốc đầu óc bị sự sợ hãi chiếm cứ, cô không sợ Tần Minh Nghệ, mà sợ là bọn họ lại giở trò với cô ruột mình, chơi lén sau lưng khó mà phòng bị, cho dù có thầy Lục nhưng có một số việc khó mà đề phòng. Trác Huyên lắc lắc đầu vai của cô,"Bồ Thần, cậu sao vậy?
"Bồ Thần bừng tỉnh: [Mẹ của bạn trai ở căn tin chờ tớ, tớ thấy hơi căng thẳng khi cùng ăn bữa cơm với cô ấy.] Trác Huyên ngạc nhiên vì vẻn vẹn trong hai tuần mà mẹ của Tần Dữ đã đến trường hai lần, nhưng Bồ Thần đã không muốn nói, cô cũng tuyệt đối không hỏi nhiều. Cô ấy trấn an Bồ Thần:"Chuyện này bình thường thôi, ai gặp người lớn bên nhà đối phương mà không căng thẳng, sau này ăn thêm vài bữa là quen nhau."
Không phải cô bi quan, nhưng mà e là sẽ không có sau này.
Bồ Thần vẫy tay với Trác Huyên, cô vội vàng chạy đến căn tin giống như lần đầu tiên gặp Tần Minh Nghệ vậy.
Tần Minh Nghệ nhắn tin cho cô biết vị trí mình ngồi trong căn tin.
Khi Bồ Thần vào căn tin, Tần Minh Nghệ đã gọi xong cơm đang chờ cô, nhìn thấy cô thì quơ quơ tay.
Khoảnh khắc đó Bồ Thần hoảng hốt, quên mất bản thân đang đi đến đối phó với bữa tiệc Hồng Môn (1).
(1)Một điển tích ẩn dụ cho bữa yến tiệc tưởng như vui vẻ hòa thuận để bày tỏ lòng trung thành lại trở thành mồi lửa kích động sự tranh đấu giữa hai bên (ST)
"Cháu mau đi rửa tay, đồ ăn sắp nguội cả rồi."
Đây là câu đầu tiên Tần Minh Nghệ nói với cô.
Bồ Thần gật đầu, người nhà họ Tần lúc nào cũng ra chiêu khác thường, cô không biết nên tiếp chiêu từ đâu.
Chờ khi cô rửa tay từ bên bồn nước kia trở lại, vẫn chưa nắm rõ được manh mối.
Cô nào có tâm trạng ăn cơm, cô không muốn lần thứ hai lại nếm trải nỗi đau day dứt không hết, dứt khoát trực tiếp ngả bài: [Thưa cô Tần, cô có lời gì thì cứ nói, cháu đoán có lẽ là liên quan đến hạng mục của cô cháu.]
---Đọc full tại ---
Tần Minh Nghệ thích giao tiếp với người thẳng thắn lại thoải mái, tiết kiệm được thời gian và công việc,
"Chuyện của cô ruột cháu, là Minh Hàm làm sai, cô không biết sớm hơn cháu. Cô chỉ là người chị họ mà thôi, không thể quản lý hết mọi việc của cô ta, cô ta cũng cơ bản không nghe lời cô khuyên nhủ."
"Có một số hiểu lầm, vẫn nên trực tiếp gặp mặt giải thích cho rõ ràng." Tần Minh Nghệ nói ngược lại:"Bây giờ có thầy Lục của các cháu đi giải quyết, cô của cháu ở bên kia có lẽ không gặp rắc rối lớn nào đâu.
"Bồ Thần cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, không biết có phải do thầy Lục chủ động liên lạc với Tần Minh Nghệ hay không. Cô ruột nói đúng, Tần Minh Nghệ đúng là người có giới hạn. Tần Minh Nghệ lấy đũa đưa cho Bồ Thần:"Ăn nhanh đi nào.
"[Cháu cảm ơn cô ạ.] Bồ Thần nhận đũa. Cô cứ tưởng Tần Minh Nghệ sẽ nói tới chuyện của cô với Tần Dữ giữa bữa ăn, sẽ âm thầm tạo áp lực, để cô với Tần Dữ nhanh chóng chia tay, sau đó mãi đến khi ăn xong bữa cơm, bọn họ ra khỏi căn tin, Tần Minh Nghệ cũng không nói chuyện gì khác. Tần Minh Nghệ nhiều lần liếc mắt sang cô gái nhỏ cẩn thận từng li từng tí lại lại còn mang vẻ khó xử, tự bản thân bà cũng không ngờ tới, mạnh mẽ ngang tàng cả nửa đời người, có một ngày sẽ chủ động lấy lòng một cô bé mười mấy tuổi. Đãi ngộ này lúc trẻ Hà Quân Thạc còn chưa từng được hưởng thụ."Nghe nói tiệm bán món xào nhỏ trên tầng hai của căn tin các cháu ngon lắm.
"Bồ Thần: [Dạ, đều là món ăn gia đình, thanh đạm ăn rất thoải mái ạ.] Cô không tự mình đa tình lên tiếng rằng lần sau mời cô lên tầng hai ăn món xào. Tần Minh Nghệ nói:"Lần sau cô sẽ qua nếm thử.
"Bồ Thần cũng không biết mình có nên chờ đợi lần gặp mặt sau hay không, cô hy vọng mình có vô số cơ hội gặp mặt Tần Minh Nghệ, nhưng lại sợ lần sau Tần Minh Nghệ đến là để hỏi rốt cuộc có chia tay với Tần Dữ hay không. Cô trả lời Tần Minh Nghệ: [Dạ được ạ, tới lúc đó cháu sẽ đi giành chỗ trước.] Tần Minh Nghệ"Ừm
"một tiếng như có như không rất mất tự nhiên. Bà dừng chân, chỉ chỉ về chiếc xe đậu ở đằng xa:"Xe của cô ở kia, cháu nhanh về ký túc xá ngủ trưa đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!