Chương 29: (Vô Đề)

Vào cuối tháng 11, trời trở nên lạnh hơn.

---Đọc full tại ---

Những chiếc lá đầu cành đã khô héo úa vàng từ lâu, bị cơn gió lạnh thổi bay thành vòng. 

Sau khi tiết học cuối cùng vào buổi chiều của ngày thứ ba kết thúc, Bồ Thần thu dọn tập vở, chờ Trác Huyên để cùng đến căn tin.

Môn học nào Bồ Thần cũng ngồi bàn đầu, thuận tiện để hỏi giáo viên các vấn đề và lúc điểm danh có thể trả lời kịp lúc, hai người bạn cùng phòng ký túc xá thì thích ngồi hàng ghế sau hơn, chỉ có Trác Huyên là ngồi chung với cô ở phía trước.

"Bồ Thần, chờ một chút."

Ở phía sau phòng học vang lên giọng nói của lớp trưởng Trần Viễn Dương.

Cô với Trần Viễn Dương xem như đồng hương, quê nhà của anh ấy là một huyện cấp thành phố thuộc Tô Thành, tiếng địa phương không khác nhau lắm, kỳ nghỉ tháng mười một vừa rồi là cô ngồi cùng một toa tàu điện với Trần Viễn Dương để về nhà, hai người trò chuyện suốt đường đi, anh ấy vô cùng chăm sóc cho cô, và cũng không mất kiên nhẫn khi cô phải dùng tới điện thoại để gõ chữ.

Ngoài bạn cùng phòng thì cô tiếp xúc với Trần Viễn Dương là nhiều nhất.

Đợi Trần Viễn Dương đi đến phía trước, Bồ Thần hỏi: [Lớp trưởng, có chuyện gì vậy?]

---Đọc full tại ---

Trần Viễn Dương lấy cuốn sách giáo khoa ra, có vài lời không có cách nào nói trước mặt Trác Huyên, anh ấy ra dấu với Bồ Thần: "Vừa đi vừa nói."

Anh ấy lại bổ sung thêm một câu: "Là chuyện trên phòng quản lý.

"Một tia nhìn còn sót lại của Trác Huyên liếc sang Trần Viễn Dương, cảm xúc nơi đáy mắt cô ấy phức tạp, đầu ngón tay ra sức nắm dây kéo ba lô, cuối cùng thong thả kéo lên, cô ấy nhìn về Bồ Thần,"Tớ đi căn tin lấy cơm trước, vẫn ăn như cũ phải không?"

Bồ Thần gật đầu, bắn tim với cô ấy.

Trác Huyên rời đi trước, đón lấy ánh mặt trời của buổi chiều tà, chỉ để lại một bóng lưng vừa mạnh mẽ vừa bướng bỉnh.

Bạn trong lớp cũng không lấy làm thích Trác Huyên cho lắm, nói cô ấy tự cao tự đại, cả ngày mặt mày nghiêm nghị, quá coi trọng bản thân mình.

Thế nhưng Bồ Thần không cảm thấy như vậy, biểu hiện của Trác Huyên giống như đóa hoa hồng cắm trong bình nước ở ký túc xá, đẹp đẽ gai góc, thật ra cô ấy là những giọt nước đọng trên cánh hoa, mềm mại và nhạy cảm.

Ra khỏi tòa giảng đường, Bồ Thần hỏi Trần Văn Dương: [Có phải cần điền vào bảng gì không?] Hoàn cảnh của cô đặc biệt, từ hồi khai giảng tới cũng đã thể hiện rõ vài lần, cô cứ tưởng lần này cũng đại khái là việc này.

"Không phải."

Trần Viễn Dương dường như có gì đó khó nói, anh ấy cuộn tròn cuốn sách trong tay vài lần, thẳng thắn:

"Thật ra không phải chuyện trên phòng quản lý, khi nãy tớ nói liều. Tớ.... muốn theo đuổi Trác Huyên, hẹn cậu ấy hai lần cậu ấy đều bảo không rảnh, tớ cũng không còn cách nào khác, chung phòng ký túc xá với cậu ấy tớ chỉ thân với mỗi mình cậu, chẳng phải mối quan hệ giữa cậu với cậu ấy tốt đẹp sao, đợi cậu ấy rảnh cậu nói với tớ, tớ mời các cậu bữa ăn."

Bồ Thần không đồng ý ngay lập tức, cô vẫn chưa rõ suy nghĩ của Trác Huyên, mặc dù không nhắc gì tới năng lực và dáng dấp của lớp trưởng, nhưng lỡ như Trác Huyên không thích thì sao.

Tình cảm là chuyện không có lý lẽ nhất.

[Nếu như có thể giúp, tớ nhất định sẽ giúp.]

Trần Viễn Dương hiểu Bồ Thần đứng về phía Trác Huyên, thế cũng đúng thôi, "Cảm ơn cậu.

"Anh ấy đã hẹn người đi chơi bóng, đi nửa đường với Bồ Thần thì tách ra. Bồ Thần như có điều suy nghĩ, nhưng rồi đi thẳng một mạch tới căn tin. Trác Huyên đã lấy xong hai phần cơm, đang ngồi chờ cô. Bồ Thần ngồi ở đối diện với cô ấy, đặt ba lô sang ghế ngồi trống bên cạnh, cô biết phần cơm này bao nhiêu tiền, gửi một bao lì xì cho Trác Huyên. Trách Huyên cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy, hỏi cô:"Trên phòng quản lý lại muốn cậu điền bảng gì à?

"Bồ Thần lắc đầu: [Không phải điền bảng biểu, lớp trưởng có việc riêng tìm tớ.] Trác Huyên nghe thấy hai chữ"việc riêng" muốn ấn vào điện thoại đặt bên cạnh, trước nay cô ấy chưa từng quanh co với Bồ Thần, muốn hỏi là hỏi thẳng luôn: "Có phải lớp trưởng tìm cậu để hỗ trợ không?

"Bồ Thần khẽ rùng mình. Chỉ một động tác đơn giản như này, Trác Huyên đã biết ngay mình đoán trúng. Cô ấy thở dài, chẳng nói gì cả, bỏ điện thoại xuống bắt đầu ăn cơm. Bồ Thần hỏi thăm dò cô ấy: [Cậu có biết lớp trưởng thích cậu không?] Trác Huyên lên tiếng"Ừ", cũng chẳng có gì phải giấu giếm, "Cậu ấy hẹn tớ, tớ từ chối, tớ bận đi làm thêm đâu có rảnh mà đi ăn, không muốn có quan hệ gì với cậu ấy cũng là thật.

"Cô ấy gắp vài sợi mì lên miệng. Trác Huyên giống như nghẹn lại ở cổ họng, nuốt xuống mấy hạt cơm với vẻ khó khăn, cuối cùng tinh thần ảo não lắc đầu. Bồ Thần không nhìn lầm, lúc nãy Trác Huyên lắc đầu, vậy là có thích lớp trưởng. Đầu óc cô mơ hồ: [Cậu thế này chả phải là mâu thuẫn à?] Sau khi hỏi xong cô mới dần nhận ra: [Có phải cậu muốn thử thách cậu ấy không?]"Không phải, chỉ là chưa từng nghĩ tới sẽ qua lại với cậu ấy." Trác Huyên vô ý cắn trúng môi, chỗ bị hàm răng cắn trúng trắng bệch, giọng nói không khỏi hạ thấp: "Kiểu người vừa nghèo vừa chết vì sĩ diện như tớ, không xứng nói chuyện yêu đương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!