Chương 8: Phát sinh mới

Sáng sớm hôm sau, Hòa Lam phát hiện quần lót mình bị ướt.

Thiếu nữ hai mươi ba tuổi, chưa từng có bạn trai, thỉnh thoảng mộng xuân cũng không phải là chuyện to tát. Có điều, người đàn ông trong giấc mơ của cô rất mơ hồ, cứ như có lớp sương mù che phủ tầm mắt cô, nhưng từng tế báo trên cơ thể đều vô cùng kích động. Bàn tay mát lạnh kia từ từ kéo váy cô xuống giống như đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật, lưu luyến trên người cô không rời.

Đó là một loại cảm giác hưng phấn, kích thích không thể miêu tả bằng lời, nhưng mang theo chút ngượng ngùng, xấu hổ.

Cô vào nhà vệ sinh thay quần lót, vốc từng vốc nước lạnh lên mặt, gò má vẫn ửng đỏ, vài giọt nước bắn lên áo sơ mi.

"Chị, chị khó chịu ở đâu ạ?"

Hòa Lam bị dọa giật nảy mình, thấy Bạch Tiềm đang đứng ở cửa phòng vệ sinh, không biết vì sao cô có cảm giác hơi chột dạ.

Bạch Tiềm tự nhiên đi tới, sờ trán cô rồi cau mày, sau đó sờ mặt cô ân cần hỏi, "Sao lại nóng thế? Có phải tối qua đi ngủ không đắp kín chăn không?"

"Hả?" Hòa Lam vội vàng lắc đầu, "Không có… Không có, chỉ là gặp ác mộng thôi."

"Ác mộng?" Bạch Tiềm lặp lại, ánh mắt đảo quanh mặt cô, dịu dàng hỏi, "Là ác mộng gì khiến chị sợ hãi đến vậy?"

"Tiềm, sao hôm nay em nói nhiều vậy?" Hòa Lam thẹn quá hóa giận, đẩy cậu rồi đi ra ngoài.

Cơ thể Bạch Tiềm đập vào cánh cửa phía sau, chân cậu vướng phải thứ gì đó. Cậu cúi người xuống, dùng ngón tay trỏ câu chiếc quần lót nằm trơ trọi một góc lên tỉ mỉ quan sát, trên đó còn chất lỏng màu trắng sữa chưa khô.

Cậu đưa ngón tay thon dài quệt một cái rồi bỏ vào miệng mút, đột nhiên liếm môi bật cười.

Lúc Bạch Tiềm đi ra thì Hòa Lam đã chuẩn bị xong bữa sáng. Cô mang tạp dề, suối tóc mềm mại cột ở sau gáy, đúng chuẩn dáng vẻ của phụ nữ nội trợ đảm đang.

"Ăn sáng thôi, hôm nay chỉ có cháo loãng." Hòa Lam đưa đũa cho cậu, lúc nhìn vào mắt Bạch Tiềm, cô thấy ánh mắt cậu có chút khác lạ.

"Sao vậy?" Mặt Hòa Lam không hiểu sao lại nóng lên, "Sao lại nhìn chị như vậy?"

Bạch Tiềm đưa tay lướt qua mặt cô. Hòa Lam cứng đờ người, thấy cậu giơ mấy ngón tay dính vệt đen đến trước mặt cô, "Bẩn kìa."

Mặt cô càng nóng hơn vội viện cớ bỏ ra nhà sau.

Bạch Tiềm nhìn theo bóng lưng cô khẽ phì cười.

Bình thường chín giờ cô mới đi mua bữa ăn sáng nhưng hôm nay tám giờ Hòa Lam đã ra cửa. Dọc đường đi, bước chân của cô cũng rất nhanh, như muốn chạy trốn cái gì.

Gần đây cô có chút không bình thường, dù là mộng xuân cũng là bình thường nhưng ngay cả việc Bạch Tiềm chạm vào mình cô cũng rất nhạy cảm. Lúc ngón tay mát lạnh của cậu lướt qua mặt cô, cảm giác tê tê dại dại khiến phía dưới cô nhất thời có cảm giác, giống như lại trải qua cơn mộng xuân tối qua vậy.

Hòa Lam phiền não gõ gõ đầu, hận không thể quăng giỏ thức ăn trong tay đi.

Rốt cuộc cô bị làm sao vậy?

Cô nghĩ mình nên tìm một người bạn trai. Dù sao, một cô gái hai mươi ba tuổi mà chưa trải qua mối tình nào nói ra cũng thật mất mặt. Chuyện khiến cô sợ hãi nhất vẫn là cơn mộng xuân tối qua, dường như có thứ gì đó đã bắt đầu nảy sinh trong lòng cô, từ từ lớn dần bén rễ sâu tận đáy lòng cô.

Lúc về nhà, có người gọi cô lại.

Hòa Lam đang miên mang suy nghĩ chợt nghe tiếng gọi khiến cô giật mình đánh rơi túi đồ ăn trên tay.

Lệ Ngôn kinh ngạc nhìn cô, nhặt cái túi lên đưa cho cô, "Em sao vậy? Nhìn sắc mặt có vẻ không được tốt. Tối qua ngủ không ngon sao?"

Tối hôm qua! Hòa Lam cảm giác mình sắp phát điên lên rồi.

Môi cô run run cười gượng, "Mơ thấy ác mộng nên giờ vẫn còn cảm thấy sợ. Hơn nữa còn bị anh hù cho nữa."

"Xem ra là anh mắc tội lớn rồi." Lệ Ngôn không phát hiện ra cô có gì bất thường, cầm lấy túi rau trong tay cô, vỗ vỗ yên sau xe đạp, "Lên đây đi, anh đưa em về."

Hòa Lam đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!