Chương 45: (Vô Đề)

Hòa Lam không biết nên nói gì lúc này.

Đỗ Biệt nhìn cô, như thể muốn nhìn thấu con người cô. Hòa Lam cảm thấy lúng túng vô cùng nên mở miệng trước: "Em muốn biết cha anh giờ ra sao rồi?"

Đỗ Biệt nhíu chân mày, một hồi lâu anh ta mới buông tiếng thở dài: "Em hỏi chuyện này làm gì?"

"Em có một vài chuyện muốn hỏi ông ta."

"Ông ấy sẽ không trả lời em đâu."

"Anh có ý gì?"

Đỗ Biệt ngẩng đầu nói với cô: "Ông ta đã chết."

Vẻ mặt của anh ta bình tĩnh đến đáng sợ, Hòa Lam không tự chủ được mà lùi một bước. Đỗ Biệt liền tiến lên một bước, yên lặng đưa mắt nhìn cô nói tiếp: "Chính anh đã giết ông ta."

Vẻ khiếp sợ hoàn toàn hiện lên mặt Hòa Lam. Cô lại nghe anh ta nhỏ giọng phân trần: "Anh không có cách nào khác. Nếu ông ta không chết thì Bành Vân Thanh sẽ không tin tưởng anh. Quân bên anh sẽ không trụ được lâu nên anh mới làm thế để lão ta tạm thời tin anh. Trời sanh lão ta là một kẻ đa nghi, hiện giờ chỉ bị anh che mờ một chút nhưng e là không bao lâu lão ta sẽ đổi ý.

Vì an toàn của chính mình đáng lẽ ra anh nên bỏ chạy từ mấy hôm trước nhưng anh lại để kéo dài đến hôm nay."

Đôi môi của Hòa Lam tựa hồ như bị keo dán dính lại.

Cô có nằm mơ cũng không ngờ kẻ thù số một khiến cô trằn trọc nhức nhối bấy lâu đã chết mà lại chết dưới tay con trai của mình. Đỗ Biệt trong lòng cô là một cậu bé hóm hĩnh của vùng Đại Nam, là một người anh hay che chở cưng chìu cô, nhưng người đàn ông trước mặt không có điểm nào giống với người trong ký ức của cô cả.

Cô chưa từng thấy qua một Đỗ Biệt nào lại đáng sợ đến vậy.

Đầu mối đã bị đứt, cô chưa nghĩ ra cách nào để tra ra những kẻ thù còn lại gồm những ai.

Đỗ Biệt xoay người đi, bước chậm đến bên giường, hai tay chống trên song cửa sổ nói: "Con đường này vốn dĩ đẫm máu như thế, không ai có thể thay đổi được."

"Ông ta là cha anh..."Ai cũng có thể nhẫn tâm xuống tay như vậy nhưng chỉ có anh là không thể.

Đỗ Biệt quay đầu nhìn cô hỏi: "Khi còn bé, em có thấy ông ta chăm sóc anh không? Mẹ anh chính là bị ông ta làm cho tức chết đó."

Lúc Đỗ Biệt còn nhỏ, nhà bọn họ rất nghèo. Đỗ Dương mang theo anh ta và mẹ anh ta cùng vào hang núi ở. Mỗi buổi sáng ông ta đi ra ngoài làm thuê trên cánh đồng anh túc kiếm được chút tiền sinh nhai.

Mẹ của anh ta vốn là cô gái trẻ vùng Vân Nam, sau khi sống cùng Đỗ Dương hai năm mới có Đỗ Biệt.

Bà ấy rất yêu Đỗ Dương, Dỗ Dương cũng rất quan tâm chăm sóc cho bà. Bà ấy đã sống cực khổ chắt chiu để nuôi dạy anh ta thành người. Thế nhưng không lâu sau đó bà lại phát hiện chồng mình đã có con với người phụ nữ khác, còn lớn tuổi hơn con của bà. Bà đã trầm uất mang anh ta đến sống ở một ngôi nhà sàn cách xa rừng hoa anh túc.

Hai mẹ con cùng nhau sống hui húc qua ngày giữa núi rừng bạc ngàn. Có những ngày đẹp trời hai người cùng nhau ra mỏm đá ngắm cảnh. Đỗ Biệt đã chỉ về phía cánh đồng hoa anh túc xa xa, nơi trời và đất dường như giao nhau mà thề rằng một ngày anh ta sẽ lập thành sự nghiệp cho mẹ anh ta an vui với cuộc sống đủ đầy ngay trên vùng đất này.

Thế nhưng sức khỏe của bà lại ngày càng yếu đi.

Trước khi chết, bà đã nhắn nhủ lại với con trai mình: "Đừng oán hận cha con! Tất cả đều do số mệnh mà thôi."

Nhưng khi bà trút hơi thở cuối cùng, ánh mắt chất chứa đầy vẻ không cam lòng.

Đỗ Biệt biết bà không cam lòng vì lòng bà hận Đỗ Dương.

Những năm sau đó Đỗ Biệt đi vào thị trấn để kiếm sống. Ai kêu gì thì anh làm đấy, thậm chí làm cò dẫn mối. Khi cuộc sống đã tương đối ổn định thì Đỗ Dương tìm được anh ta, dẫn anh ta về sống cùng.

Không khí trong phòng trở nên chùng xuống khi Đỗ Biệt kể lại chuyện xưa. Tuy nhiên sắc mặt anh ta rất bình thản lại có phần hờ hững. Những năm về sau anh ta vẫn ở riêng với Đỗ Dương, chỉ gặp mặt khi cần giải quyết những vấn đề quan trọng nên đối với anh ta ấn tượng về người cha này không có gì sâu sắc.

Lắng nghe câu chuyện của anh ta mà nội tâm Hòa Lam trở nên phức tạp vô cùng. Lúc cô muốn rời đi thì Đỗ Biệt lại nói: "Em có muốn biết tường tận sự việc năm đó không? Dì Thường và chú Lâm đều chết cả rồi, Đỗ Dương cũng đã chết. Ngoại trừ anh ra thì không ai biết được chân tướng chuyện năm đó hết. Em cho rằng một mình Đỗ Dương có thể ôm gọn chuyến hàng lần đó sao?

Hòa Lam cứng nhắc xoay người lại hỏi: "Anh biết hết sao?"

"Em tới vùng Tam Giác Vàng này không phải là vì mục đích này sao? Anh vốn muốn nói cho em biết, sau đó cùng em đi khỏi nơi chiến loạn này đến thế giới bên ngoài sinh sống nhưng em đã chối bỏ lời hứa của chúng ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!