Mỗi đặc khu đều được chia thành những phân khu nhỏ do những người khác nhau phụ trách. Tần Như chịu trách nhiệm quản lý khu Kim Bát. Cô ta chưa có lần nào bị tội nặng như lần này. Biến cố lần này coi như là bị "lật thuyền trong mương". (* Lật thuyền trong mương: Phát sinh vấn đề từ ngay chỗ quen thuộc của mình.)
Sáng sớm ngày hôm đó có một lượng hàng lớn được phát hiện trên địa bàn của cô. Sau khi cấp trên rà soát và kiểm tra thì đã chứng thực đấy là hàng của khu Kim Cửu do Lục Thành phụ trách bị đánh cắp.
Chuyện lớn như vậy nên cô ta được chuyển tới để đặc trưởng quân khu thẩm vấn, tra ra sự thật.
Lối vào căn cứ nằm ngay đường lớn nhưng được che chắn bởi những bụi trúc um tùm. Sáng sớm nhưng nơi này đã tụ tập đông đủ đặc trưởng quân khu và các phân khu, không khí trong phòng họp vô cùng nghiêm trang.
"Không phải tôi làm!" Từ đầu tới cuối, Tần Như cứ một mực khăng khăng như thế.
Đỗ Dương cũng hết cách với cô ta, ông ta không muốn để ý đến chuyện giữa các phân khu nên giao lại cho Đỗ Phong và Đỗ Biệt giải quyết rồi tự mình rời đi trước.
Tần Như đánh chết cũng không nhận mà cứ giằng co tới lui. Thật ra thì chứng cứ cũng không đầy đủ nên trong thời gian ngắn không thể định tội cô ta mà chỉ có thể tạm giam để thu thập thêm chứng cứ.
Khi Đỗ Biệt đi ra thì đã chín giờ sáng. Mặt trời chiếu sáng qua các tầng mây làm ửng đỏ bầu trời. Những dãy núi thấp thoáng xa xa dát lên mình một tầng mây đa sắc khiến khung cảnh xung quanh cứ như bồng lai tiên cảnh, đẹp đến mê người.
Hòa Lam ngồi trên chiếc ghế gỗ ở hành lang chờ Đỗ Biệt. Hôm nay cô vận một chiếc xà rông màu xanh da trời, vừa để lộ bờ vai, da thịt trắng hồng đối lập với mái tóc đen mun xõa dài. Cô mơ hồ nhìn xa xa nơi ven hồ, phía dưới xà rông lộ ra đôi bắp chân trắng nõn, trong lúc vô thức mà đong đưa vô cùng đáng yêu.
Lúc Đỗ Biệt tới, gió nhẹ vuốt qua gò má thổi tiêu tan lửa nóng trong lòng anh ta. Bỗng anh ta nghĩ gì mà thở dài, bước chân cũng chậm lại. Anh ta cảm thấy thấp thỏm nôn nao điều gì đó mà bản thân chưa từng cảm qua trong đời.
"Giải quyết xong cả rồi à?" Hòa Lam ngẩng đầu cười cười với anh ta.
"Đâu có đơn giản như vậy!" Giọng Đỗ Biệt trầm thấp thở dài.
"Anh sao vậy? Trông là lạ thế nào ấy!"
"Bộ có sao?" Khóe miệng anh chứa đựng ý cười, ánh mắt cũng không ngừng biến đổi linh hoạt. Hòa Lam không hiểu biểu hiện trên mặt anh ta nên trong lòng liền nghĩ đến chuyện Tần Như, cô nói: "Tần Như là khu trưởng khu Kim Bát khá lâu rồi, bản thân giữ vị trí quan trọng như vậy nên sẽ không làm ra chuyện như thế mới phải. Có thể cô ta bị người khác vu oan."
Đỗ Biệt nhìn cô, cười nhạt rồi ngồi xuống cạnh bên cô, hỏi lại: "Cô ta đã hại em mà em còn nói giúp cho cô ta sao?"
"Em chỉ muốn nói lời thật lòng. Sẽ không ai ngu xuẩn làm ra chuyện bất lợi cho bản thân mình như thế đâu, trừ khi..."
Hòa Lam nói tới đây rồi ngừng lại, Đỗ Biệt thúc giục cô: "Cứ nói đi, đừng ngại!"
Hòa Lam cười khẽ, ngắt một bông hoa lan màu trắng trong chậu bên cạnh, vừa vuốt ve trong lòng bàn tay vừa nói tiếp: "Trừ khi, cô ta có mục đích khác."
"Có mục đích khác à?"
Hòa Lam gật đầu, nói: "Tiền bạc, quyền thế, tình yêu là ba thứ mà trên đời này ai cũng muốn có được. Một người bí quá hóa liều cũng là vì một trong ba lý do này."
"Sợ rằng cô ta không có gan đó. Trừ khi có người chỉ điểm cho cô ta." Đỗ Biệt vuốt vuốt bộ đồ lính rằn ri, dịu dàng nói với cô: "Anh còn một số việc phải xử lý nên anh đi trước đây. Anh kêu Linh đưa em về nhé?
"Thôi khỏi! Để em tự về được rồi."
Hòa Lam đã đi xa xa, làn váy cô bay phất phơ nhìn cả thân người cô như một bông hoa Bách Hợp dịu dàng đung đưa theo làn gió, vừa lịch sự vừa tao nhã. Đỗ Biệt đứng tại chỗ nhìn cô đi xa dần, bất giác anh bỗng mân mê vuốt vuốt da tay của mình.
Thời gian đã không còn sớm.
Vài ngày sau, chuyện của Tần Như đã có kết quả. Tần Uyển Di bị người ta tố giác: Cách đó không lâu đã nhận được một khoản tiền lớn. Đây là một đầu mối rất quan trọng. Sau khi tra hỏi Tần Uyển Di, bà ta không vòng vo mà thú nhận ngay tiền là do Tần Như cho bà. Điều này khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Tin tức này là Tống Thiện Ninh nói cho Hòa Lam biết.
Tóc Tống Thiện Ninh đã dài ra nên cô ta dùng một sợi dây đỏ buột lại, cô ta vẫn chung thủy mang cái vòng cổ lục lạc leng keng. Cô ta lại không thích vào nhà từ cửa chính mà mỗi lần đến đều là nhảy cửa sổ mà vào. Vì chuyện này, Hòa Lam đã nói đi nói lại với cô ta rất nhiều lần nhưng kết quả vẫn là chứng nào tật ấy.
Vừa vào nhà, cô ta không hề khách sáo mà tự rót cho mình một tách trà xong rồi đem chuyện kia thêm dầu thêm mỡ kể một mạch.
"Bà ta không hề phủ nhận." Cuối cùng, Tống Thiện Ninh cười nhạo rồi ngửa đầu uống cạn hớp trà.
"Nếu phủ nhận thì lấy cái gì để che lấp đây? Khoản tiền kia từ đâu mà có, bà ta giải thích thế nào? Nếu như không thừa nhận thì cùng lắm là Tần Như bị cắt chức rồi phạt chút ít. Nhưng nếu thừa nhận thì e rằng Đỗ Dương sẽ cắt mẹ con cô ta thành tám khúc. Làm người đàn bà của Đỗ Dương mà còn dám bắt cá hai tay, nhận tiền của gian phu thì chính bà ta đã tìm đường chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!