Chương 37: (Vô Đề)

"Em vẫn chưa ăn cơm nữa, sẵn tiện em ăn chung luôn nhá!" Cô ta nói vậy rồi liền ngồi phịch xuống, tay với lấy lá sen rồi xới tí cơm nếp cho vào trong vắt lại. Cô ta không quên thò tay sang thố nước sạch cạnh bên rửa sạch tay, xong thì dùng đầu ngón tay vân vê nắm cơm nếp trong lá sen ăn một cách từ tốn.

Cách Tần Như thưởng thức rõ ràng không giống với cô.

Thấy Hòa Lam liếc mắt nhìn, Tần Như ngẩng đầu nở nụ cười nói: "Cô Hòa Lam chắc không phải là người địa phương. Người ở đây thích ăn như thế này để cảm nhận mùi thơm nồng của gạo nếp đó."

Hòa Lam cười cười gật đầu.

Có một tên lính mặc đồ rằn ri chạy vào gọi Đỗ Biệt đi ra ngoài có việc, lúc này trong phòng chỉ còn lại hai cô gái, không khí bỗng trở nên quái dị lạ thường.

Ánh mắt của Tần Như dừng lại trên cánh tay bị băng bó của Hòa Lam rồi như có như không lên tiếng than vãn: "Cái anh Đỗ Biệt này thiệt tình. Cuộc sống ở đây thiếu thốn như thế này mà anh ấy lại có lòng hảo tâm ghê! Thường ngày anh ấy thấy con vật nào bị thương cũng đem về chăm, tôi lại phải nhắc nhở anh ấy. Ở nơi này dược liệu của chúng tôi không nhiều nên không thể để cho anh ấy tùy ý sử dụng như vậy."

Hòa Lam làm sao không hiểu được ý tứ của cô ta trong đấy nhưng cô vẫn điềm đạm mỉm cười hỏi lại: "Cô Tần Như đây rất thân với Đỗ Biệt à?"

"Mẹ tôi là chị của mẹ anh ấy, chúng tôi sống cùng nhau nhiều năm rồi, cô nói tôi có hiểu anh ấy không?"

"Mẹ?" Hòa Lam cau mày suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nói: "Là dì Tần Uyển Di sao? Tôi nhớ Đỗ Biệt có nói qua, bà ấy là chị gái của mẹ Đỗ Phong. Anh ấy còn phải gọi là dì cả đấy."

"Cô!" Tần Như cào bấm bàn tay trên mặt bàn nhưng không có biểu lộ tức giận trên khuôn mặt, cô ta còn lạnh lùng cười khinh khỉnh nói: "Loại người như cô tôi gặp qua nhiều rồi, cũng không khác mấy con ở ngoài kia thích học đòi trèo cao!"

"Cô biết tôi sao?" Hòa Lam nhếch môi nói tiếp: "Nhưng sao khi còn bé, lúc mới quen Đỗ Biệt thì anh ấy không hề nhắc đến cô."

Lúc này Tần Như dường như không thể nghe thấy gì nữa, vẻ mặt ngơ ngác bất giác thở dài. Lúc ra khỏi cửa cô ta vẫn còn lẩm bẩm câu nói "khi còn bé, lúc mới quen Đỗ Biệt..." còn thuận tay bẻ đi nhánh lan trong chậu cây trước cửa.

Hòa Lam đứng đấy nhàn nhạt cười, nụ cười tinh khiết giống như mây bay ngoài của sổ, ánh mắt trong suốt bị ánh mặt trời chiếu thẳng nên hơi nhíu lại, nhìn không ra biểu cảm.

Đỗ Biệt xử lý xong công việc liền chạy về, thấy Hòa Lam anh vội hỏi: "Cô ta có làm gì không phải với em không?"

Hòa Lam lắc đầu: "Cô Tần Như là một người hiền hậu, thân thiện."

Cô không muốn nói, Đỗ Biệt cũng không tiện hỏi thêm dù anh có thể đoán được tính tình Tần Như nhưng chắc hẳn sẽ không làm gì với Hòa Lam. Nhưng Hòa Lam cũng không phải người ăn chay. Bây giờ nhớ lại dáng vẻ nổi điên của cô khi còn bé, lòng Đỗ Biệt bỗng trỗi lên một nỗi niềm trìu mến.

Sắc trời không còn sớm, Hòa Lam muốn ra về nhưng Đỗ Biệt giữ tay cô lại nói: "Đã trễ thế này rồi, đường về lại không an toàn, hôm nay em ở lại đây một đêm đi, để anh sai người sắp xếp cho em một phòng."

Hòa Lam lập tức rút tay ra, thò đầu ra ngoài cửa sổ.

Đỗ Biệt đứng sau lưng cô mỉm cười: "Đã trễ thế này, trong rừng có lẽ có thú dữ và rắn độc nữa, anh sẽ không đưa em về đâu. Nếu em muốn thì cứ tự mình về."

Hòa Lam thua hoàn toàn rồi.

Đỗ Biệt chuẩn bị cho cô một gian nhà sàn phía bên kia suối, phía đông là rừng trúc xanh rì. Bóng đêm nhàn nhạt, gió thổi nhè nhẹ lùa qua vách lá, nhìn ra suối có thể thấy những khóm hoa chập hờn lay động, khung cảnh thanh tịnh vô cùng.

Hòa Lam tắm rửa xong thay ra chiếc quần lụa kiểu Thái màu vàng nhạt, trên thì vấn tóc rồi dùng khăn thổ cẩm trùm lại.

Có tiếng gõ cửa từ trên hành lang, cô đáp một tiếng rồi chậm rãi bước ra mở cửa.

Đỗ Biệt ăn mặc thoải mái, đứng trong hành lang tựa như bóng ma. Anh ta đút tay vào túi quần. Khi Hòa Lam mở cửa ra, anh ta không đợi cô nói chuyện liền mở miệng: "Buổi tối buồn chán hả? Nơi này không giống như những khu đô thị phồn hoa ngoài kia, không có nhiều thứ để giải trí."

Giọng nói của anh rất dịu dàng khiến Hòa Lam không biết phải đáp lại như thế nào.

Đỗ Biệt quay đầu ngước nhìn ánh trăng, với tay muốn bắt lại như bắt hụt, anh ta lại nói: "Nhớ khi còn bé, có một lần em một hai đòi ngắm trăng tròn, sau đó lại lôi kéo anh đi leo núi làm suýt chút nữa anh té xuống vực. Em vẫn không quên đấy chứ? Riêng anh thì còn nhớ mối thù này đó."

Đỗ Biệt vén tay áo sơ mi lên xắn qua khỏi cùi chỏ. Trên cánh tay màu lúa mì bỗng nổi bật một vệt sẹo lớn nàu nâu sẫm, mặc dù đã nhiều năm qua nhưng vẫn trông rất đáng sợ.

Hòa Lam lại như trở về quá khứ.

Khi đó cô là cô nhóc không hiểu chuyện. Mỗi buổi tối, mẹ cô muốn cho cô đi ngủ sớm nhưng cô lại không thích thế. Cô hay lén mẹ bò từ trong chăn chui ra ngoài, nếu không chơi bùn sìn thì chơi leo cây, chẳng hề biết mệt mỏi.

Có một lần cô đã gây hoạ. Nửa đêm cô chạy đến nhà Đỗ Biệt, lôi anh ta từ trong chăn ấm ra ngoài, kéo anh theo cô lên núi ngắm trăng cho bằng được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!