Bốn năm trước, Hòa Lam cùng Tống Thiện Ninh tham gia một khóa học võ và đã kết bạn từ đấy. Tống Thiện Ninh nhỏ tuổi hơn cô nhưng do nhập học sớm nên trình độ võ nghệ cao hơn cô, lại còn mồm mép lanh lợi nên buôn bán cũng được, làm sát thủ cũng được. Hòa Lam chưa từng hỏi qua thân thế cô nhưng đoán chừng cô ta không chỉ đơn giản là một tay sát thủ bình thường.
Cô ta đã đến nơi này khá lâu rồi. Trước mắt cô ta làm thuộc hạ của Đỗ Biệt, rất có địa vị trong tổ chức. Cuộc sống ở vùng Tam Giác Vàng này vốn rất hỗn loạn, đời sống của người dân nơi đây rất cơ cực. Hòa Lam nếu sống chỉ dựa vào thân mình thì thật khó trụ được nên nhiều lúc Tống Thiện Ninh sẽ ra tay tiếp tế cho cô.
Giữa các cô thì tiền bạc vật chất không cần phân biệt rạch ròi.
Tống Thiện Ninh giúp lần nào thì Hòa Lam nhẹ nhõm lần ấy. Hàng năm cô ấy đi nhiều nơi nên có kiến thức rộng rãi, biết phong tục tập quán và món ăn nhiều nơi, động tác nấu nướng cũng rất nhanh nhẹn.
Khi trên bàn đã dọn đầy món ăn thì Hòa Lam mới ra cửa ngóng Tạ Minh Kha.
Mặc dù trước kia đã gặp cậu ấy nhưng cô vẫn chưa thấy quen. Thằng nhóc này giống như Bạch Tiềm năm đó: mười bảy mười tám tuổi, thân hình thon gầy, đôi mắt xinh đẹp chết người. Chỉ có khác là cậu ấy không nhìn cô cười như Bạch Tiềm mà vẻ mặt cậu ta lúc nào cũng lạnh lùng còn con người thì trầm mặc ít nói.
"Tạ Minh Kha, nghe như tên con gái." Tống Thiện Ninh giễu cợt cậu ta.
Hòa Lam vội đẩy cô: "Khép bớt cái miệng lại đi."
Tống Thiện Ninh lơ đễnh đổi tư thế nhấc chân gác lên sô pha.
Tạ Minh Kha sắc mặt không đổi, khẽ gật đầu chào các cô rồi đi vào phòng.
Khi cậu ta đã vào trong, Hòa Lam mới nhéo tai Tống Thiện Ninh nói: "Em hiền dịu lại chút đi. Nói vậy mà cũng nói được sao?
Tống Thiện Ninh vội xin tha: "Em không phải cố ý, mà chị trọng sắc khinh bạn quá đi. Ai.. da... Đau! Em biết lỗi rồi, không dám vậy nữa!"
Lúc này Hòa Lam mới buông tay ra.
Tống Thiện Ninh chạy theo dính bên người cô, ân cần giúp cô chuẩn bị chén đũa, lí lắc nói: "Nếm thử mấy món em nấu xem, mùi vị đảm bảo ngon hơn chị nấu đó. Mấy anh em trong tổ chức ai cũng khen em hết!"
"Không biết xấu hổ! Mèo khen mèo dài đuôi!" Hòa Lam véo mũi cô ta cười.
Tống Thiện Ninh gạt ra tay cô, lui lại mấy bước nói: "Em sống tự lập còn hơn chị nữa đấy!" Cô ta đi đến bên cửa sổ, một tay chống lên bệ cửa, phóc cái đã tung người nhảy xuống. Hòa Lam hết hồn chạy đến bên cửa sổ gọi Thiện Ninh thì thấy cô ta đang vuốt vuốt đầu gối nhưng ngửa đầu nhìn cô cười sau đó vừa phất tay vùng bỏ chạy ra xa.
"Giống con khỉ quá!" Hòa Lam cười, nhưng trong lòng lại dấy lên một tia suy nghĩ u hoài.
Tống Thiện Ninh nói không sai, cô vẫn đang sống chật vật thì sao so được với cuộc sống thoải mái của cô ấy. Nhưng mà cô sẽ vui vẻ chịu đựng bởi vì đối với cô có nhiều việc nếu không làm tới nơi tới chốn thì sẽ hối hận cả đời.
Tống Thiện Ninh cũng xuất thân là con nhà cao cửa rộng, trong nhà ba đời đều là quan chức chính trị cao cấp. Nhưng đến đời cô ta thì cô ta không muốn nối nghiệp mà muốn đi tìm con đường phát triển riêng cho mình.
Trong trấn nhỏ này chỉ có kiểu nhà trệt cấp bốn, các gian phòng thông với nhau. Hòa Lam và Tạ Minh Kha chung một gian, chỉ ngăn ra bởi một tấm rèm xanh móc khoen.
Hòa Lam gõ gõ lên chiếc giường sắt rồi đợi nghe thấy tiếng đáp bên trong cô mới bưng sủi cảo đi vào.
Cô thấy cậu ta đang đứng bên cửa sổ kết cái chong chóng tre. Bàn tay cậu thon dài trắng nõn đang loay hoay trong quầng sáng tối nhập nhòe trông đẹp mê hồn. Lúc cậu ta ngước nhìn cô thì nét mặt rất bình tĩnh, có chăng trong đôi mắt chỉ lóe lên một tia sáng rồi nhanh chóng tắt ngúm.
Lúc trước bọn họ có gặp nhau mấy lần, thái độ của cậu ta không tính là thân thiện nhưng cũng không lạnh nhạt lắm. Hòa Lam không hiểu được cậu ta đang nghĩ gì nên trầm tư vài giây rồi nói: "Đây là sủi cảo chị mới nấu. Em chưa ăn cơm tối phải không? Nếm thử một chút nhé!"
Tạ Minh Kha lẳng lặng nhìn cô bưng mâm đứng đấy thóang nhíu mày, nhưng cậu ta cũng nhận lấy đôi đũa gắp một cái bỏ vào miệng. Cậu ta ăn trông rất nhã nhặn từ tốn, ăn một đũa mà mất cả một lúc lâu. Hòa Lam thấy vậy bèn khuyên cậu: "Em ăn thêm đi! Thanh niên mà, nên ăn nhiều một chút!"
Người cậu rất gầy. Nếu bỏ qua thân người mà chỉ nhìn vào mặt thì ai cũng sẽ cho rằng cậu là một cô gái xinh đẹp. Không biết lúc trước tại sao chú Tạ lại đặt cho cậu cái tên như thế. Thật ra Tống Thiện Ninh nói không sai, cái tên đó giống tên con gái.
Hòa Lam suy nghĩ mãi mà không tìm ra lời giải đáp.
Tạ Minh Kha lại ăn mấy đũa đến lúc không ăn được nữa mới nói cảm ơn cô, cậu ta lại quay đầu tiếp tục chơi chong chóng tre trong tay.
Hai người không thân quen lắm nên Hòa Lam không tiện ép cậu mà chỉ đợi có cơ hội thích hợp từ từ khuyên bảo cậu ta.
Đêm này, bọn họ ngủ chỉ cách một tấm rèm, Hòa Lam trằn trọc trở mình lại nhớ đến hoàn cảnh nhận Bạch Tiềm về chăm sóc. Ít nhất Bạch Tiềm sẽ cười với cô vài cái dù trong lòng có khi khinh thường cô; còn Tạ Minh Kha rất lạnh nhạt làm cho người ta có khoảng cách, rất khó đến gần.
Từ đấy cô chăm sóc cho cậu ta cũng giống như đã từng chăm sóc cho Bạch Tiềm. Cậu ta cũng không có gì không hài lòng, vẫn cùng cô nói nhiều hơn một chút nhưng quan hệ của hai người không tính là thân mật mà chỉ giống như cố phối hợp sống chung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!