Chương 32: (Vô Đề)

Edit: Diem Nguyen

Beta: TieuKhang

Lần này sức khỏe Hòa Lam không tốt nên suốt hành trình không giống như đi du lịch, nhưng kể từ sau chuyến đi này tâm tình của Hòa Lam hết sức phức tạp. Cụ thể là cảm giác gì thì cô không nói rõ được. Mặc dù cô không muốn thừa nhận nhưng về mặt sinh lý thì cô đã không còn bài xích việc bị cậu đụng chạm nữa, mà ngược lại cô còn cảm thấy thích.

Đối với cô không có gì đáng sợ hơn việc này, chỉ cần nhớ tới thì trong lòng cô có cảm giác tội lỗi.

Sáng sớm lúc cô đi mua đồ ăn thì Bạch Tiềm cũng muốn đi theo cô, giúp cô xách giỏ. Hòa Lam cảm thấy trong lòng thấp thỏm, cảm giác mọi người trên đường đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, thỉnh thoảng đụng phải người quen chào hỏi cô, cô cũng sẽ bị giật mình.

"Thả lỏng một chút, sắc mặt chị khó coi như vậy sẽ làm cho người ta nghĩ em là tên lưu manh đi bắt nạt chị." Bạch Tiềm dán vào sau lưng cô thỏ thẻ, còn mang theo nụ cười châm chọc trêu cô.

Hòa Lam cảm thấy cơ thể tê dại. Hơi thở của cậu chẳng biết vô tình hay cố ý mà thổi vào cần cổ khiến cô thấy nhột nhạt. Cô vừa bối rối vừa hốt hoảng vô cùng.

"Không thoải mái sao?"

Đây rõ ràng là biết rồi mà còn hỏi.

Trên đường có nhiều người nhìn thấy nên Hòa Lam chỉ có thể nhịn cậu. Ai ngờ cậu càng ngày càng quá đáng, bên tai cô nói lời sỗ sàng, lúc đi vào thị trấn còn ôm eo cô. Hòa Lam vội né tránh vòng tay của cậu, lúc quay đầu nhìn lại còn thấy hai bà cô hàng xóm nhiều chuyện cũng từ trong ngõ đi ra.

Thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt mấy bà cô đó hiện rõ cái nhìn khinh bỉ.

Mặt Hòa Lam đỏ lên rồi lại chuyển sang tái nhợt. Bạch Tiềm không nói gì mà chỉ liếc bọn họ một cái rồi nắm tay cô đi vào ngõ hẽm.

Đã đi xa xa rồi mà Hòa Lam còn nghe tiếng họ xì xầm:

"Thiệt là hết biết! Không thể hiểu nổi con gái thời nay."

"Giời ạ! Quen với bạn trai nhỏ tuổi mà không biết xấu hổ tý nào!"

"Đúng là, dáng dấp cô ta không tệ nhưng con người thì không đứng đắn gì hết!"

....

Những câu nói kế tiếp Hòa Lam đã không nghe được nữa, nhưng những câu nói ấy đã không ngừng vang vọng trong đầu cô, kích thích thần kinh mẫn cảm của cô. Sau khi về đến nhà, cô vẫn cứ buồn bực không vui.

Hòa Lam ngồi trên sô pha ngẩn người. Bỗng bả vai cô bị đè xuống, cô ngước nhìn lên thì thấy vẻ mặt lo lắng của Bạch Tiềm, cậu nói: "Mấy mụ nhiều chuyện kia cũng có đức hạnh gì cho cam? Đâu phải chị không biết! Để ý làm gì?"

Ánh mắt cậu trở nên trầm tư. Nhìn vào đấy cô cảm thấy tâm trạng bình tĩnh lạ thường. Cô cũng chỉ cúi đầu mà không nói lời nào. Thật ra thì cô rất nhạy cảm, hay để ý đến cái nhìn của người khác về mình. Nếu như có một ngày cô có thể sống thật với chính mình, dám nhìn thẳng vào quá khứ đáng sợ thì có lẽ cô sẽ kiên cường và dũng cảm hơn nhiều.

Cô đúng là lớn tuổi hơn so với Bạch Tiềm nhưng nhiều khi tinh thần lại không kiên định bằng cậu ấy.

Hòa Lam cười khổ nói: "Chị giờ không sao rồi. Em không cần lo cho chị. Em đi làm chuyện của mình đi."

"Có thật là không sao không? Sắc mặt chị nhìn không được tốt lắm." Bạch Tiềm đưa tay sờ trán cô rồi khẽ cau mày, sau đó cậu lại bắt mạch cho cô, trầm mặc nhìn cô một lát. Hòa Lam cảm thấy ánh mắt cậu có gì không đúng nên hỏi lại: "Sao vậy?"

Bạch Tiềm không nói gì, Hòa Lam lại cảm thấy bụng đau dữ dội, trong cơ thể như có gì đó chảy tọt ra. Cô ôm bụng nằm co quắp trên sô pha.

Bạch Tiềm vào phòng ngủ lấy cái chăn bao trùm cô thật chặt rồi nói: "Kỳ kinh nguyệt tới rồi, chị đừng có làm gì nặng hết. Sức khoẻ chị cũng không được tốt nên mỗi lần có kinh sẽ bị hành đau nhiều."

Nếu như hai người không có mối quan hệ nhập nhằng này mà cậu lại nói như thế thì cô sẽ xấu hổ đỏ mặt. Huống gì mối quan hệ của họ giờ đã khác trước, Hòa Lam nghe thấy vậy thì kéo chăn trùm kín đầu, sau đó lại nghe Bạch Tiềm ở bên ngoài nói: "Đây là vấn đề sinh lý bình thường chứ có chi mà phải xấu hổ? Che giấu làm gì? Em đâu có cười chị đâu!"

Nói không cười mà giọng đầy vẻ nhạo báng như thế kia sao?! Hòa Lam càng nghĩ càng thấy khó chịu trong lòng. Bụng cậu đầy những suy nghĩ xấu xa thì lẽ nào lại bỏ qua cho cô?

Ai ngờ Bạch Tiềm chỉ sờ sờ đầu cô rồi bỏ đi vào nhà bếp. Lúc này Hòa Lam mới vén chăn lú đầu ra. Cửa nhà bếp đóng lại rồi nhưng bên trong vẫn còn vọng tiếng làm bếp. Cô đoán là cậu đi nấu nướng nhưng không biết cậu muốn nấu món gì. Một lát sau Bạch Tiềm bưng ra một cái chén chỉ thấy màu nước đỏ sậm.

"Là gì vậy?" Hòa Lam ngơ ngác nhìn cậu hỏi.

"Là nước đường đỏ. Mà chị là con gái hay em là con gái, sao lại hỏi em vấn đề này?" Bạch Tiềm bật cười rồi dựng cô ngồi dậy, để cô dựa vào người mình, thổi nguội nước rồi đút cho cô từng muỗng một.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!