Chương 30: (Vô Đề)

Edit: Diem Nguyen

Beta: TieuKhang

Sáng hôm sau, cả hai cùng đoàn đi lên núi, đầu tiên là leo lên một ngọn núi không tên ở miền Bắc. Khi lên đến một sườn núi thoai thoải, mọi người mới phân tán ra nghỉ ngơi một lát.

Trông xa xa không gian vô cùng khóang đãng, còn lác đác trên mảnh đất trống liền kề nằm trỏng chơ vài ba gian hàng bán đồ linh tinh cho du khách. Hòa Lam ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi. Bạch Tiềm tay cầm bánh nướng đi tới ngồi xuống cạnh cô, xé nhỏ rồi đút cho cô từng miếng một.

Hòa Lam cầm lấy bánh bột ngô nói: "Để chị tự ăn." Cô cúi đầu yên lặng gặm bánh, không thèm để ý đến cậu.

Bạch Tiềm cười khẽ, không miễn cưỡng cô nữa mà cùng cô sóng vai ngồi dưới gốc cây. Đỉnh đầu họ bị ánh mặt trời che khuất nên cả hai đều cảm thấy lạnh. Hòa Lam rùng mình, hít mũi hắt hơi một cái, hình như cô cảm lạnh rồi. Bạch Tiềm cởi áo khóac khóac lên vai cho cô, cẩn thận gài cổ áo sau đó đưa khăn giấy cho cô lau.

Hòa Lam cảm thấy khó chịu cứ như có chiếc gai nhọn đâm sâu trong lòng. Nghĩ tới chuyện tối hôm qua cô có cảm giác nó giống như một giấc mơ mà thôi...

Cậu nói gì, làm gì... chỉ cần vừa nghĩ, đầu óc cô liền đau nhức ong ong.....

Đúng là bà chị xấu xa!

Bà chị xấu xa!

Xấu xa... xấu xa...

Chỉ mấy câu nói ngắn ngủn nhưng lại như thước phim chiếu đi chiếu lại vang vọng tra tấn tinh thần cô.

Người Hòa Lam khe khẽ run lên. Sâu thẳm trong đáy lòng cô là thứ cảm giác khó chịu không diễn tả được thành lời. Cô ngồi ôm chặt cánh tay rúc vào một góc. Bóng dáng cao lớn của Bạch Tiềm từ phía trên bao lấy cô rồi từ từ cúi xuống, khiến không gian ở trên cô không lọt ra một tia sáng nào.

Cậu quỳ một gối trước mặt cô, nâng cằm cô lên nghiêm túc hỏi: "Những gì em nói không đúng sao? Sao chị lại trốn tránh?"

Hòa Lam run rẩy. Lúc cô nhìn cậu, hốc mắt cũng đỏ lên, cô uất ức hỏi lại: "Tại sao? Tại sao em lại làm như vậy? Chị đối xử với em chưa đủ tốt sao?"

"Chị! Chị đối với em rất tốt, cho nên, em cũng muốn đối xử tốt với chị." Cậu thở dài nói: "Chị cũng đã hai mươi ba tuổi rồi mà chưa từng ân ái với bạn trai thì tiếc nuối biết bao. Những người con gái đồng trang lứa với chị không biết đã quan hệ không biết với bao nhiêu thằng đàn ông rồi. Chị thật tình không tò mò về chuyện tình dục sao?"

Hòa Lam nhìn cậu mà không dám tin. Trước kia, cô vẫn cảm thấy bàn tay Bạch Tiềm rất đẹp, suôn thẳng nhẵn nhụi, trơn láng như ngọc. Vào lúc này cậu lại dùng bàn tay này vuốt ve khuôn mặt cô như vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật trân quý. Cô không thấy bàn tay cậu có gì khác trước, có chăng chỉ là cảm giác sợ hãi của cô mà thôi.

Bạch Tiềm liếm môi cười rồi kéo tay cô, lôi cô vào trong ngực để cho cô ngồi trên người mình.

"Em không cảm thấy mình rất quá đáng sao?" Hòa Lam khó chịu né tránh ánh mắt cậu.

Bạch Tiềm cười nói: "Chị lại nói chuyện trái với lòng nữa rồi. Thật ra chị cũng muốn thì cần gì phải phủ nhận?" Tay cậu lại theo thói quen mà mò vào huyệt sâu giữa hai đùi cô. Lúc này nơi đó đã ướt át không chịu được. Cậu chỉ dùng ngón tay chà xát bên ngoài lớp quần lót mà nước nhờn đã thấm ướt ra ngoài, dính nhoè nhoẹt lên ngón tay cậu.

"Mới vậy mà đã..." Cậu cười cợt rồi thuận tay vén váy cô lên. Trước mặt cô, cậu xé nó làm đôi rồi tiện tay vứt xuống. Hôm nay cô mặc quần lót màu đỏ làm tôn lên da thịt trắng ngần của mình đồng thời cũng khiến cho nơi đó rơi vào tầm mắt thật nổi bật. Nhìn cặp đùi trắng như tuyết trước mặt cậu vì lo lắng mà giãy giụa, cậu liền mỉm cười hài lòng.

Hòa Lam lăn một vòng vẫn không thóat khỏi cậu, lại bị cậu áp chế dưới thân, hai chân cũng bị đè chặt không nhúc nhích được.

Hòa Lam cố gắng giãy giụa trong lòng cậu. Vẻ mặt cô hoảng sợ vô cùng vì cô đã... rất nhiều lần mơ thấy cảnh tượng như vậy.

Bạch Tiềm nói: "Đừng giãy giụa nữa nếu không một lát nữa khi hành sự em không chắc có làm chị bị thương hay không đâu đấy. Chị, em không muốn làm chị bị tổn thương đâu. Bởi vì chị bị tổn thương thì cũng giống như chính em bị tổn thương vậy. À mà không phải! So với việc chị bị tổn thương thì em còn đau lòng hơn chính bản thân mình bị tổn thương."

"Vậy sao em lại làm chuyện đó?" Mắt Hoà Lam đã ngân ngấn nước.

Bạch Tiềm cười ha ha đáp: "Chị, chị vẫn không hiểu chính mình à. Thật ra chị cũng là người có dục vọng như bao người khác. Chỉ là chị không phát hiện hoặc không biểu lộ ra mà thôi. Để chị hiểu rõ về bản thân mình, bộc lộ ham muốn thèm khát cùng em làm tình nên em phải hy sinh bản thân mình. Cũng vẹn cả đôi đường, chị không biết ơn em lại còn đi trách mắng em.

Đây là đạo lý gì?"

"Ăn nói bậy bạ!"

Cậu luôn có cách nguỵ biện như đúng rồi như thế.

"Nói bậy sao?" Bạch Tiềm chẳng biết xấu hổ mà còn cười. Cậu rút tay ra khỏi nơi kín đáo rồi giơ mấy ngón tay nhoen nhoét ra trước mặt cô. Trên đấy còn dính đầy những sợi nhớt nhao ướt át, "Đây là cái gì? Những thứ này đều là chứng cớ chứng tỏ chị quyến rũ em khi chưa được thoã mãn dục vọng nè. Mặc kệ chị lừa mình dối người như thế nào, mặc kệ chị phủ nhận ra sao, nhưng em tin rằng thân thể chị mới cho em một đáp án chính xác nhất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!