Đào Tư Khả cầm thẻ phòng nhẹ nhàng áp vào máy cảm biến, cánh cửa vốn đóng chặt phát ra tiếng "tít" rồi tự động mở ra. Ánh sáng từ trong phòng lọt ra một chút, Không biết Thẩm Tiểu Địch đã dậy từ lúc nào, đang dựa vào đầu giường chơi điện thoại.
Đào Tư Khả xoay người đóng cửa, cô tiện tay đặt túi giấy lên ghế sofa, cởi áo khoác ngoài rồi cũng ném lên sofa, nói: "Mình đánh thức cậu à?"
"Không phải, mình dậy vì khát nước." Thẩm Tiểu Địch bò dậy khỏi giường, cầm chai coca đặt ở đầu giường, vặn nắp nói: "Anh Chương đến tìm cậu à?"
Đào Tư Khả mơ hồ ậm ừ một tiếng, ánh mắt của Thẩm Tiểu Địch rơi xuống chiếc túi quà màu đồng trên ghế sofa, bên ngoài túi có logo chữ thập Malta, cô ấy tò mò hỏi: "Mình có thể xem không?"
Đào Tư Khả nói: "Tất nhiên là được."
Thẩm Tiểu Địch lấy ra một chiếc hộp vuông màu đen, cô mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay nam. Nó trông khá giống chiếc mà Đào Tư Khả đang đeo trên tay. Như chợt nhớ tới điều gì đó, Thẩm Tiểu Địch liền hỏi: "Đào Đào, chiếc đồng hồ trên tay cậu vốn dĩ không phải là của bố cậu, đúng không?"
Đào Tư Khả vén chăn bò lên giường: "Đúng vậy, là của anh ấy."
Thẩm Tiểu Địch đóng nắp hộp lại, nói: "Nhưng mà anh Chương cũng thú vị thật, lại tặng cậu một chiếc đồng hồ nam, hai người đúng là trời sinh một cặp."
"Trời sinh một cặp." Đào Tư Khả lẩm bẩm.
Cô nằm sấp trên giường, vừa cầm điện thoại nhắn tin cho Chương Đình Quân, dặn anh lái xe cẩn thận trong ngày tuyết rơi, vừa vui vẻ nói: "Tớ thích cách nói này."
Thẩm Tiểu Địch xích lại gần, vẻ mặt đầy tò mò, hỏi: "Sao nào, yêu một người đàn ông lớn tuổi hơn cậu, có phải cực kỳ chu đáo, cực kỳ quan tâm cậu không?"
Chương Đình Quân vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, Đào Tư Khả đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn Tiểu Địch, ừm một tiếng: "Anh ấy thật sự rất tốt với mình. Cậu biết không? Ngoài ông bà nội ra, có lẽ anh ấy là người đối xử với mình tốt nhất."
Thẩm Tiểu Địch nghiêng người, duỗi thẳng người nằm ngửa trên giường, cô ấy nhìn lên chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà, nói: "Thật ra cậu thích anh Chương cũng không có gì bất ngờ. Mình cảm thấy so với Tiêu Tư Bạch, có lẽ anh Chương hợp với cậu hơn."
Đào Tư Khả cũng nằm ngửa trên giường, lại nghe Thẩm Tiểu Địch hỏi: "Bây giờ mình nhắc đến Tiêu Tư Bạch, cậu có cảm giác gì không?"
"Không cảm giác gì." Giọng Đào Tư Khả bình thản.
Thẩm Tiểu Địch nghiêng đầu, liếc nhìn Đào Tư Khả, chậm rãi nói: "Thật ra tuần trước mình có gặp đàn anh Tiêu một lần, anh ấy về để xử lý hồ sơ. Mình và anh ấy có nhắc đến cậu. Cậu có muốn biết chúng mình đã nói gì không?"
"Không muốn biết." Đào Tư Khả dứt khoát từ chối, không phải vì cô còn tình cảm gì với Tiêu Tư Bạch, mà chỉ đơn giản là không muốn nghe thêm bất kỳ tin tức nào về anh ta.
Thẩm Tiểu Địch nhìn Đào Tư Khả, do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Thật ra mẹ cậu từng đến trường của đàn anh Tiêu tìm anh ấy, còn làm ầm lên ở ký túc xá của anh ấy, tình cảnh khá khó xử."
Đào Tư Khả hơi sững người, cô ngồi dậy khỏi giường, chống một tay lên chăn, cúi đầu nhìn chằm chằm Thẩm Tiểu Địch, hỏi: "Tiêu Tư Bạch nói với cậu à?"
"Không phải, sao anh ấy có thể nói với mình chuyện này được. Là đàn chị Phùng nói với mình." Thẩm Tiểu Địch cũng ngồi dậy, ngập ngừng hỏi: "Cậu không biết chuyện này sao?"
"Không biết." Đào Tư Khả bối rối lắc đầu.
Thẩm Tiểu Địch chậm rãi nói: "Mình đoán lúc đó đàn anh Tiêu không liên lạc với cậu cũng vì chuyện này, nhưng đúng là anh ấy đã hẹn hò với đàn chị Phùng rồi."
"Ồ." Đào Tư Khả thả người nằm phịch xuống giường, chiếc điện thoại bên cạnh gối rung lên một tiếng. Là Chương Đình Quân trả lời tin nhắn của cô, nói rằng anh đã về đến nhà an toàn.
Đào Tư Khả ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nói: "Tiểu Địch, hứa với mình, đây là lần cuối cùng cậu nhắc đến tên anh ta."
"Mình hứa. Mình chỉ không muốn cậu mơ hồ không rõ ràng, thay vì sau này nghe từ miệng người khác, chi bằng để mình nói cho cậu biết." Thẩm Tiểu Địch nói, "Nhưng mà, Đào Đào, lần này cậu lại yêu xa rồi đấy."
"Ồ, chuyện đó không sao." Đào Tư Khả thản nhiên, "Anh Chương nói với mình rằng, vấn đề của yêu xa là không có tiền và không có thời gian, mà anh ấy thì không gặp rắc rối này."
Thẩm Tiểu Địch chậc lưỡi cảm thán, cô ấy lấy một chiếc gối đặt sau lưng, nói: "Đúng là đàn ông lớn tuổi, khâm phục thật."
Tối hôm đó, Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch trò chuyện rất lâu, thoáng chốc như có một ảo giác. Đào Tư Khả cảm thấy như mình đã trở lại thời cấp ba, khi hai người nằm trên giường, tranh luận xem ai sẽ là người làm bài tập Toán trước rồi để người kia chép.
Sáng hôm sau, Đào Tư Khả ăn sáng cùng Thẩm Tiểu Địch, sau đó bắt xe đưa cô ấy ra sân bay. Nhìn Thẩm Tiểu Địch lên máy bay, Đào Tư Khả mới rời sân bay. Cô không gọi cho Chương Đình Quân để bảo anh đến đón, mà trực tiếp bắt một chiếc taxi trở về khu chung cư Hòa Viên.
Đào Tư Khả nhập mã khóa mở cửa. Chương Đình Quân đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xử lý công việc, trên đùi đặt một chiếc laptop. Trên bàn trà trước mặt anh là một ly whisky màu vàng óng, bên trong có vài viên đá lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!