Hôm sau, ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm rèm chưa kéo kín, chiếu thẳng xuống giường.
Đào Tư Khả cảm nhận được hơi nóng từ ánh nắng qua mí mắt. Cô mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là chiếc ghế sofa đơn với một chiếc quần lót trắng của cô đặt trên đó. Chiếc quần lót trắng loang vệt rượu vang đỏ, cùng với chiếc váy ngủ nhàu nhĩ, như đang kể lại trận chiến dữ dội của đêm qua.
Đào Tư Khả nhớ lại cảnh tượng đêm qua, khuôn mặt cô dần dần đỏ lên. Cô nghĩ đến đôi môi anh, ngón tay của anh, và cách anh tái hiện lại những gì cô đã làm, áp dụng y hệt lên người cô.
Anh dễ dàng khơi dậy khát khao trong cô, khiến Đào Tư Khả nuốt khan một cách ngượng ngùng. Cô có chút hối hận khi nghe theo lời khuyên của Nhiếp Kiều Kiều. So với anh, cô vẫn còn quá non nớt. Anh thành thạo mọi kỹ năng tán tỉnh, trong khi cô chẳng khác nào chú cừu non ngây thơ tự nguyện bước vào miệng cọp.
Đào Tư Khả vén chăn lên, lấy chiếc váy ngủ trên ghế rồi mặc vào người, cảm giác có chút đau nhức âm ỉ. Cô cố gắng không làm anh thức giấc, nhẹ nhàng bước vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
Một lúc sau, trong phòng ngủ vang lên tiếng anh thức giấc. Đào Tư Khả mở vòi nước, vốc một ít nước lên rửa mặt. Chương Đình Quân bước tới phía sau cô, anh cúi người xuống, vén mái tóc dài xõa trên vai cô, khẽ hôn lên làn da sau tai cô.
Đào Tư Khả nhìn anh qua gương, vô thức nói: "Em không muốn làm thêm lần nữa đâu, anh biết rồi đấy."
Đào Tư Khả đột ngột quay người lại, giơ tay che miệng anh, tức giận nói: "Không cho anh nói!"
Đào Tư Khả gật đầu, cô bước ra khỏi phòng tắm. Ánh mắt cô lại dừng trên chiếc giường bừa bộn, tấm ga trải giường còn vương vết rượu vang đỏ. Đêm qua, hai người họ đã cùng nhau trải qua cả đêm trên chiếc giường đó.
"Tấm ga giường này phải xử lý thế nào đây?" Cô bối rối hỏi.
"Vậy chẳng phải họ sẽ biết chúng ta đã làm gì sao?" Đào Tư Khả quay đầu, tròn mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên.
"Đúng vậy." Chương Đình Quân nhìn cô với vẻ khó hiểu, "Chuyện đó thì có vấn đề gì sao, Tư Khả?"
Đào Tư Khả mím môi, không biết phải trả lời thế nào. Dường như Chương Đình Quân đã nhận ra sự lúng túng của cô, anh cười trấn an: "Đừng lo, họ rất chuyên nghiệp, sẽ không bàn tán gì đâu."
Chưa kịp phản ứng, cô đã nghe anh nói thêm: "Tư Khả, anh không ngờ em lại ngại ngùng đến vậy."
Đào Tư Khả phồng má, trừng mắt nhìn anh, nói: "Anh Chương, có ai từng nói với anh rằng, đôi khi anh rất đáng ghét chưa?"
"Không có, nhưng bạn gái nhỏ của anh vừa nói đấy." Anh cười lắc đầu, lại liếc nhìn cô rồi nói, "Yên tâm, lát nữa anh sẽ tự mang ga trải giường bỏ vào máy giặt làm sạch trước. Sẽ không ai biết tối qua chúng ta đã làm gì đâu."
Đào Tư Khả hài lòng, bước chân trần đến trước mặt anh. Cô kiễng chân, đặt một nụ hôn lên má anh, nói: "Giờ em lại thích anh rồi."
Đào Tư Khả mở tủ quần áo, ánh mắt dừng lại trên những bộ đồ được treo ngay ngắn bên trong. Cô quay đầu nhìn anh, hỏi: "Quần áo trong này là ai chuẩn bị vậy?"
"Thư ký của anh." Chương Đình Quân đáp.
"Là người đã rót cà phê cho em lúc em đến văn phòng của anh lần đầu tiên ư?" Đào Tư Khả đoán.
"Đúng vậy." Chương Đình Quân gật đầu, nhìn cô, "Em có thích không?"
"Gu thẩm mỹ không tồi." Đào Tư Khả khen một câu.
Cô chọn một chiếc áo len dệt kim màu xanh dương và một chiếc quần bó màu đen. Cô không né tránh Chương Đình Quân, trực tiếp cởi chiếc váy ngủ trên người ra, thay sang chiếc áo len mỏng. Chương Đình Quân vừa chỉnh xong đồng hồ, chuẩn bị ra ngoài thì vô tình liếc thấy tấm lưng mảnh mai và vòng eo gầy guộc của cô. Anh cảm thấy bản thân cần hút một điếu thuốc ngay lúc này để dời sự chú ý.
Sau khi Chương Đình Quân trở lại thành phố Dương Giang, anh lái xe về thăm nhà cũ. Trên đường đưa Tư Khả về trường, anh nhận được cuộc gọi từ bà nội, bảo anh dành thời gian về nhà ăn cơm. Chắc hẳn Chương Chi Dịch đã báo với bà rằng hôm nay anh sẽ về Dương Giang.
Nghe tiếng cửa mở, Chương Chi Nam quay đầu, giọng non nớt reo lên: "Chú ơi, chú cũng về rồi ạ? Sao thím không đi cùng chú?"
Nghe vậy, bà cụ Chương khẽ nhíu mày, cố tỏ ra bình tĩnh, hỏi: "Thím gì chứ?"
Vì mấy câu nói của Chương Chi Nam mà gương mặt vốn nghiêm nghị của bà cụ Chương thoáng hiện ý cười nhẹ. Bà hiền từ dỗ dành cô bé: "Nam Nam nhà chúng ta thông minh quá, nhưng chú của cháu chưa kết hôn với bạn gái, nên bây giờ cháu chưa được gọi là thím đâu."
Tuy bà cụ Chương nói câu này với Chương Chi Nam, nhưng rõ ràng cũng là để bày tỏ thái độ của mình. Chương Chi Nam nhíu đôi mày nhỏ, giơ tay gãi đầu, ngây thơ nói: "Tại sao ạ? Bố cháu bảo cháu gọi thím mà. Trời ơi, người lớn thật phiền phức, làm cháu rối hết cả lên, giờ đầu óc cháu nghĩ không nổi nữa rồi."
"Có thể." Chương Đình Quân cười đáp.
Bà cụ Chương đặt bát trứng hấptrên tay xuống, giọng lạnh nhạt: "Thím Lan, đưa Nam Nam đến phòng ăn, cho nó ăn nốt bát trứng hấp này đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!