Thẩm Tiểu Địch dựa vào vai Đào Tư Khả, thúc giục: "Anh ấy đồng ý kết bạn chưa?"
Di động đúng lúc kêu lên, nhảy ra khung trò chuyện của Chương Đình Quân: Tư Khả?
Đào Tư Khả khoanh chân ngồi trên sô pha: Anh Chương, là em.
Đào Tư Khả giải thích một cách máy móc: À, cũng không có chuyện gì đặc biệt cả, quên mất nói câu cảm ơn với anh, vậy nên em đã xin phương thức liên lạc của anh từ chỗ ông nội.
Lời này là giả, chẳng qua Thẩm Tiểu Địch biết được tin Chương Đình Quân là nhân viên cấp cao của Đài truyền hình S từ phía cô, rồi lại thông qua Baidu tìm kiếm được tin tức yêu đương của Chương Đình Quân và nữ minh tinh Lư Nhĩ Dương đang nổi nhất hiện nay, trùng hợp là Lư Nhĩ Dương lại chính là thần tượng của Thẩm Tiểu Địch, vậy nên cô ấy đã xúi giục cô thêm phương thức liên lạc của Chương Đình Quân, muốn xin mấy tấm ảnh có chữ ký.
Đào Tư Khả ngoảnh đầu nhìn Thẩm Tiểu Địch, lộ vẻ khó xử: "Hay là không hỏi nữa nhé? Như này cũng ngượng ngập quá."
"Ồ." Thẩm Tiểu Địch bày ra vẻ mặt vô tội, "Vậy mình về nhà ngủ đây."
Đào Tư Khả co hai chân lên, cằm chống lên trên đầu gối, giơ di động, suy nghĩ câu từ: Anh Chương, anh làm việc ở kênh truyền hình S, chắc là quen biết rất nhiều người trong giới giải trí đúng không?
Chương Đình Quân ngồi trên chiếc ghế mây ngoài ban công, nhìn thấy tin nhắn Đào Tư Khả gửi đến, đại khái đã đoán ra được nguyên nhân cô bé này tìm mình. Chương Đình Quân cố ý trêu cô: Tư Khả, em muốn anh quen biết ai?
Đào Tư Khả cắn móng tay, không hiểu Chương Đình Quân nói câu này là có ý gì, rồi lại cảm thấy hay thôi đừng vòng vo tam quốc với anh nữa, cô bặm môi, ngón tay gõ trên bàn phím: Anh có quen Lư Nhĩ Dương không? Bạn cùng lớp của em là fan của cô ấy, muốn xin mấy tấm ảnh có chữ ký.
Đào Tư Khả: Vậy anh Chương, anh có thể xin giúp em hai tấm không ạ?
Cảm ơn thế nào?
Đào Tư Khả tính cách trẻ con, trả lời: Mời anh một bữa thịnh soạn.
Đào Tư Khả luôn cảm thấy khi Chương Đình Quân gửi tin nhắn này nhất định là đang cười. Nhưng khi đó cô cũng không nghĩ nhiều, thở phào một hơi, đưa di động cho Thẩm Tiểu Địch xem: "Được rồi đó."
Tay Thẩm Tiểu Địch kéo lướt lịch sử trò chuyện của hai người, vừa xem vừa đánh giá: "Chậc, không phải mình nói chứ, anh Chương này cũng dễ nói chuyện quá."
"Ừm, con người anh ấy rất tốt." Đào Tư Khả nói.
Thẩm Tiểu Địch lại nghĩ ngợi: "Không biết chuyện giữa thần tượng của mình và anh ấy là thật hay giả nữa?"
Đào Tư Khả chẳng hơi đâu để ý, Thẩm Tiểu Địch cầm lấy hộp kem đặt trên tủ đầu giường, xúc một thìa cho vào miệng, không yên tâm hỏi: "Cậu chắc chắn tối nay mẹ cậu sẽ không về?"
"Ừm." Đào Tư Khả nằm bò trên giường, đọc một cuốn truyện tranh.
Thẩm Tiểu Địch cũng nằm bò xuống bên cạnh Đào Tư Khả, hỏi: "Vậy bố cậu đâu?"
Một tay Đào Tư Khả chống cằm, nghiêng đầu nhìn Thẩm Tiểu Địch, nói: "Có lần nào cậu nhìn thấy ông ấy xuất hiện trong ngôi nhà này không?"
"Cũng phải ha." Thẩm Tiểu Địch gật đầu.
…
Chiều ngày hôm sau Lâm Hải Thanh quay về, khi ấy Đào Tư Khả đang ngồi trên sàn nhà, vừa ăn salad vừa cầm di động nhắn tin với Tiêu Tư Bạch.
Lúc Lâm Hải Thanh đẩy cửa bước vào, Đào Tư Khả còn ngẩn người giây lát. Lâm Hải Thanh bỏ túi xách xuống dưới sô pha, liếc nhìn Đào Tư Khả đang ngồi trên sàn nhà, nhíu mày: "Sao con không ăn trên bàn? Ăn như vậy không tốt cho sức khỏe, mau lên bàn ăn đi con."
Đào Tư Khả khó chịu "vâng" một tiếng, cô cầm đĩa salad vẫn chưa ăn xong lên, lại nghe thấy Lâm Hải Thanh nói: "Con gọi điện thoại cho bố con, hỏi xem hôm nay ông ấy có quay về không."
Thật ra Đào Tư Khả không hề muốn gọi cuộc điện thoại này chút nào, cô hy vọng Đào Thành Văn đang bận. Quả nhiên lúc gọi điện thoại đi, là thư ký của ông nghe máy, giọng điệu chuyên nghiệp nói sếp Đào đang bận.
Đào Tư Khả ngắt điện thoại, đi đến cửa phòng ngủ chính, Lâm Hải Thanh đang thay quần áo, cô nói: "Mẹ ơi, bố đang họp ạ."
Lâm Hải Thanh mặc xong quần áo, bắt đầu phàn nàn: "Suốt ngày họp họp họp, sao ông ấy không sống cả đời ở công ty luôn đi, rốt cuộc có còn cần cái nhà này nữa không."
Đào Tư Khả thầm nói ông ấy không cần cái nhà này từ lâu rồi, nhưng cô không tiếp lời. Tư Khả bước tới bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống, cầm lấy thìa nhựa xúc một thìa salad bỏ vào miệng, lại cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!