Bạn cùng phòng mới đến ở ký túc xá của Đào Tư Khả tên Lục Đồng, là một cô gái tính cách khá hiền lành nhẹ nhàng. Thấy Đào Tư Khả bước vào, Lục Đồng ngượng ngùng nở một nụ cười xem như chào hỏi.
Đào Tư Khả cũng cười đáp lại. Cô lấy bánh ngọt và đồ uống từ trong túi ra chia cho bạn cùng phòng. Những thứ này là do Chương Đình Quân bảo tài xế mua cho cô, dặn cô chia cho bạn cùng phòng. Đào Tư Khả không hiểu lắm, liền hỏi: "Tại sao lại phải tặng?"
"Dù sao cũng phải ở chung bốn năm, không khí trong ký túc xá hòa thuận chẳng có gì bất lợi cho em." Chương Đình Quân đáp.
Đào Tư Khả đưa một miếng bánh kem Black Forest hình tam giác cho Nhiếp Kiều Kiều, cô hỏi: "Chuyện chọn bài hát vừa rồi có liên quan đến cuộc gọi của cậu không, Kiều Kiều?"
Nhiếp Kiều Kiều nhận miếng bánh từ tay cô, nghiêm túc nói: "Lớp trưởng luôn nhờ vả mình, mình nghĩ nếu cậu ấy sớm tỏ tình với cậu, cậu sớm từ chối cũng tốt, tránh sau này lên lớp gặp nhau cậu lại thấy ngại. Không thích thì cứ nói rõ ràng ra là được."
Đào Tư Khả ngẫm nghĩ, cảm thấy lời của Nhiếp Kiều Kiều cũng có phần hợp lý. Buổi tối, Thiệu Hải Dật gửi tin nhắn cho cô, nói muốn mời cô đi ăn, nhưng Đào Tư Khả từ chối.
Tối trước ngày lễ Quốc Khánh, Lâm Hải Thanh gọi điện thoại cho Đào Tư Khả. Lâm Hải Thanh thường rất ít khi gọi cho cô, nếu có liên lạc đều chủ yếu là gửi tiền sinh hoạt, nhưng hôm nay lại khác hẳn.
Đào Tư Khả vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, trong lòng cô đầy thắc mắc. Cô nhấn nút nghe: "Mẹ ạ?"
Lâm Hải Thanh nhẹ nhàng hỏi: "Tư Khả, con ăn tối chưa?"
"Chưa ạ, lát nữa con ra ngoài ăn." Đào Tư Khả vừa trả lời vừa cầm khăn lau tóc.
Một tiếng trước, cô nhận được tin nhắn của Chương Đình Quân, nói rằng anh đang ở thành phố C. Anh sẽ đến đón cô đi ăn tối, cô đã đồng ý.
Lâm Hải Thanh ừ một tiếng: "Tư Khả, mai con bay lúc mấy giờ?"
Đào Tư Khả cảm thấy Lâm Hải Thanh hơi lạ. Cô đặt khăn lên bàn, hỏi thẳng: "Mẹ, mẹ muốn nói gì ạ?"
"Tư Khả, mẹ và bố con đã làm thủ tục ly hôn mấy ngày trước." Lâm Hải Thanh nói xong, chờ phản ứng của con gái. Một lúc sau, chỉ nghe thấy Đào Tư Khả bình thản đáp lại một tiếng: "Vâng."
Lâm Hải Thanh thở dài, nói: "Căn nhà ở thành phố Dương Giang đã chuyển sang tên con. Mẹ không ở đó nữa, mẹ tự mua một căn khác. Ngày mai con định về nhà ông bà nội hay…"
Đào Tư Khả ngắt lời bà: "Con về nhà bà nội."
Lâm Hải Thanh dường như hơi lúng túng. Bà im lặng một lúc rồi nói: "Vậy cũng được, con mau đi ăn tối đi."
Đào Tư Khả đặt úp điện thoại xuống bàn, thản nhiên cầm máy sấy ra ban công sấy tóc. Lúc cô quay vào ký túc xá, điện thoại kêu lên một tiếng. Chương Đình Quân nhắn tin cho cô, nói rằng anh đang đợi cô ở dưới lầu.
Đào Tư Khả không trả lời, chỉ mở tủ lấy một chiếc váy thay vào rồi rời khỏi ký túc xá.
Khi Giang Thanh Oánh nhìn thấy một chiếc Porsche đậu dưới tòa ký túc xá, cô cảm thấy có chút quen mắt, cho đến khi thấy người đàn ông ngồi ở ghế lái. Mắt Giang Thanh Oánh sáng lên, sau một hồi do dự, quyết định lấy hết can đảm tiến lại gần. Cô dừng lại bên cánh cửa ghế lái, cố ý nở một nụ cười ngọt ngào, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh Chương, anh đang đợi Tư Khả ạ?"
Ánh mắt Chương Đình Quân lướt qua cô gái ngoài cửa sổ, mục đích của cô ta rất rõ ràng. Chương Đình Quân đã tiếp xúc với quá nhiều kiểu người như thế này, nhưng cô gái tên Giang Thanh Oánh trước mặt dường như nghĩ anh là một kẻ ngốc. Chương Đình Quân vừa định mở miệng đuổi cô ta đi, cửa ghế lái phụ được mở ra.
Đào Tư Khả không trả lời. Cô chống một tay lên bệ tì tay trung tâm, mái tóc dài của cô lướt qua cánh tay anh. Chương Đình Quân ngửi thấy một mùi hương hoa dành dành thoang thoảng. Ngay sau đó, cô đặt một nụ hôn lên mặt anh.
Rồi cô thản nhiên ngồi về ghế lái phụ, cúi đầu nghịch điện thoại, nói: "Lái xe đi."
"Thực tế là anh còn chưa nói chuyện với cô ấy thì em đã đến rồi." Chương Đình Quân cầm giấy lau dấu son môi trên mặt.
Đào Tư Khả bĩu môi, nói: "Cô ấy rất có hứng thú với anh."
"Em biết chứ." Đào Tư Khả hạ cửa kính ghế lái phụ xuống, nằm dựa vào cửa sổ, giọng hơi chán nản: "Nhưng xung quanh anh sẽ có rất nhiều người như Giang Thanh Oánh, đúng không?"
Đào Tư Khả giống như một đứa trẻ đang giận dỗi, cô đưa tay bịt tai lại, nói: "Em không muốn nghe tên anh ta."
"Được, anh không nhắc nữa." Anh cười, giọng điệu chiều chuộng.
Đào Tư Khả hạ tay xuống, cô cầm chiếc bật lửa anh để trên bệ tì tay, nói: "Em muốn hút một điếu."
"Tuỳ em." Anh không ngăn cản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!