Chương 48: Em cần thời gian

Sau đó cô nắm lấy tay áo anh, chạm nhẹ môi mình lên môi anh. Chương Đình Quân ngả người ra sofa, khuôn mặt thoáng ngẩn ngơ. Anh còn chưa kịp cảm nhận sự ẩm ướt của đôi môi thì cô gái đã kéo giãn khoảng cách giữa họ.

Đây là một nụ hôn phớt như chuồn chuồn đạp nước.

Cô thản nhiên ngồi lại về giường, chống hai tay xuống đệm phía sau, đôi chân trần vẽ những vòng tròn nhỏ trong không khí. Chương Đình Quân nghiêng đầu nhìn cô, nét mặt hiếm khi lộ vẻ bối rối, anh nói: "Ý em là sao, Tư Khả?"

"Không có ý gì." Đào Tư Khả nhìn anh, rồi lại giả vờ không quan tâm quay đi, cố gắng tỏ ra thoải mái nói, "Chỉ là một nụ hôn thôi mà, em nghĩ chắc sẽ không gây rắc rối cho anh đâu."

"Thực tế nụ hôn này đúng là đã gây rắc rối cho anh." Anh nhíu mày, nhẹ nhàng nói, "Nói cho anh biết suy nghĩ của em, Tư Khả."

Đào Tư Khả nhíu mày, do dự không biết có nên nói cho anh biết không. Một lúc sau, cô thở dài đầu hàng, nói thật: "Em có chút thích anh, nhưng em vẫn chưa rõ liệu có nên ở bên anh hay không. Thanh Oánh nói, người như anh cô ấy đã gặp nhiều rồi, chẳng qua chỉ muốn ngủ với các cô gái trẻ thôi."

"Nhưng đúng là anh muốn lên giường với em, không phải ư?" Cô ngước mắt, nhìn chằm chằm vào anh.

"Ừm, đây là sự thật. Nhưng anh cũng nói rồi, em đã bỏ bùa anh." Chương Đình Quân từ tốn nói, "Em rất thông minh, anh nghĩ chắc em hiểu ý nghĩa ẩn sau từ này là gì."

"Em cần thời gian." Đào Tư Khả cắn môi, cuối cùng nói.

"Được." Anh như chợt nghĩ tới gì đó, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, trêu đùa, "Cho đến lúc đó, không được quyến rũ bác sĩ nam."

"Chỉ bác sĩ nam thôi à?" Cô cố ý hỏi.

"Còn mấy cậu nhóc ở trường của em nữa." Anh cũng phối hợp trả lời.

Đào Tư Khả chuyển chủ đề, nói: "Tối nay em muốn ăn món gì đó cay cay, anh có thể nói với cô điều dưỡng giúp em không?"

"Em vẫn cần kiêng cữ." Anh lắc đầu không đồng ý.

Đào Tư Khả nhắc nhở anh: "Lúc đi xem phim anh còn mua cho em ly cola đá mà. Em tưởng anh là một trưởng bối sáng suốt thoải mái."

"Đó là chuyện khác, sau khi em ra viện, muốn ăn gì cũng được." Anh dựa lưng vào ghế sofa, thái độ kiên quyết.

Đào Tư Khả bĩu môi, nhìn anh rồi thử hỏi: "Vậy nếu em hôn anh lần nữa thì sao?"

Anh lắc đầu, cười khẽ: "Mỹ nhân kế không hiệu quả đâu, Tư Khả."

Đào Tư Khả nằm xuống giường bệnh, lười biếng nói: "Anh đúng là có nguyên tắc." Nhưng cô không tiếp tục ép buộc, vì cô cũng biết mình hiện tại vẫn cần kiêng cữ.

Chương Đình Quân cười cười, điện thoại anh đổ chuông, nhưng anh không tránh cô mà nghe máy luôn trong phòng bệnh. Đào Tư Khả nằm trên giường, lật xem truyện tranh, nghe anh nói chuyện, có vẻ như đó là cuộc gọi từ gia đình anh.

Sau khi anh cúp máy, Đào Tư Khả tùy ý hỏi: "Là người nhà anh à?"

Anh gật đầu một cái.

Đào Tư Khả nằm sấp trên giường, một tay chống cằm, buồn chán lật một trang truyện tranh. Điện thoại để trên giường bỗng đổ chuông, cô liếc nhìn màn hình, là cuộc gọi từ Nhiếp Kiều Kiều.

Đào Tư Khả ấn nút nghe máy, đưa điện thoại lên tai. Nhiếp Kiều Kiều ở đầu bên kia nói: "Tư Khả, lớp trưởng muốn đến thăm cậu, cậu có tiện không?"

Đào Tư Khả ngạc nhiên hỏi: "Tại sao cậu ấy lại đến thăm mình?"

"Nghe nói cậu bị nhập viện, đại diện cho cả lớp đến thăm cậu."

Đào Tư Khả "Ồ" một tiếng, không quan tâm nói: "Mình cũng đâu thiếu tay thiếu chân, chỉ là một ca phẫu thuật ruột thừa thôi mà, cần thiết phải long trọng thế này không?"

Hình như Nhiếp Kiều Kiều đã đi ra xa, hạ giọng nói: "Người ta đến dưới tòa nhà nội trú rồi."

"Được rồi, các cậu lên đi." Đào Tư Khả đáp.

Năm phút sau, Nhiếp Kiều Kiều dẫn lớp trưởng của lớp họ vào, lớp trưởng là một chàng trai miền Bắc, tên là Thiệu Hải Duật, cao lớn vạm vỡ. Lúc kiểm tra sức khỏe đầu vào, Đào Tư Khả đã hiểu lầm, tưởng cậu là đàn anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!