Ngoài cửa sổ, những tiếng sấm ầm ầm vang lên, mưa rơi đập trên kính như những viên bi lăn lách cách, cành cây rung rẩy trong cơn gió bão. Trong phòng bệnh lại yên tĩnh đến lạ, nguồn sáng duy nhất là chiếc laptop đặt trên đùi người đàn ông.
Sau khi hết thuốc gây mê, Đào Tư Khả không ngờ người cô nhìn thấy khi tỉnh dậy lại là Chương Đình Quân. Cô có chút ngạc nhiên, nhìn anh gấp laptop lại, rồi đặt nó lên bàn trà.
Đào Tư Khả khẽ mím môi, mở miệng: "Em còn tưởng anh không muốn gặp em nữa."
"Nếu anh có thể làm được điều đó." Chương Đình Quân cười khẽ, "Vậy thì bây giờ anh sẽ không xuất hiện ở đây."
Đào Tư Khả chậm rãi "Ồ" một tiếng, lại tò mò hỏi: "Sao anh biết em nằm viện?"
"Anh đã gọi điện cho em." Anh đứng dậy khỏi ghế sofa, nhẹ nhàng giải thích, "Bạn cùng phòng của em nghe máy, nói với anh rằng em đang phẫu thuật."
"Kiều Kiều sao?" Đào Tư Khả đoán.
"Anh không hỏi tên cô ấy." Chương Đình Quân nhíu mày, nói, "Nhưng anh nghĩ chắc là một cô gái tóc ngắn."
"Là Kiều Kiều." Đào Tư Khả nói, rồi có vẻ như nhớ ra gì đó, lại than thở lầm bầm: "Hôm đó sau khi anh đi, em và bạn cùng phòng đã cãi nhau."
Đào Tư Khả thoáng chột dạ, cô cụp mắt, hút một ngụm từ ống hút: "Cô ấy muốn có phương thức liên lạc của anh, em từ chối, em bảo là anh không thích cô ấy."
Lời nói của cô dường như đã làm anh vui, anh giãn chân mày, khen ngợi: "Cô gái ngoan."
Đào Tư Khả không có phản ứng gì với lời khen của anh, cô bĩu môi hừ khẽ như trẻ con. Sau đó cô uống hết ly nước, ngước mắt nhìn anh, thử hỏi: "Vậy hôm đó anh giận em thật à?"
"Đúng vậy." Anh thẳng thắn thừa nhận.
"Vậy một tuần nay anh không liên lạc với em, là cố tình không để ý em, coi như hình phạt nhỏ?" Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
"Anh muốn chờ em nhận ra lỗi, chủ động gọi điện xin lỗi anh." Chương Đình Quân giơ tay, ra hiệu cô đưa cho anh chiếc cốc nhựa đã uống hết.
Cô làm theo, đưa chiếc cốc trong tay cho anh, rồi nghe anh chậm rãi nói: "Nhưng thực tế chứng minh, hình như điều này có chút khó khăn."
Đào Tư Khả cắn môi, khẽ lầm bầm: "Em từng nghĩ đến việc gọi điện cho anh."
"Nhưng em đã không gọi cho anh, Tư Khả." Anh liếc nhìn cô, nói, "Có lẽ anh nên hỏi em, tại sao không đưa phương thức liên lạc của anh cho bạn cùng phòng của em?"
Đào Tư Khả lật người, nhắm mắt, quay lưng về phía anh, né tránh nói: "Em mệt rồi, cần nghỉ ngơi."
"Bây giờ em giống như một đứa trẻ chơi xấu." Giọng anh lộ chút ý cười, Đào Tư Khả nghe thấy anh nói, "Anh sẽ cho em thời gian để nói cho anh câu trả lời, Tư Khả."
Trong phòng bệnh im lặng một lúc, Đào Tư Khả không chịu nổi nữa, lén mở mắt, nhìn thấy anh vẫn đứng trước giường, mỉm cười nhìn cô. Cô không còn giả vờ ngủ nữa, trực tiếp hỏi: "Tối nay anh nghỉ ngơi ở đâu?"
"Anh biết câu trả lời của em mà." Cô đáp lấp lửng.
"Đứa trẻ biết khóc mới có kẹo ăn." Anh khuyên nhủ, "Vậy nên nói cho anh biết, em muốn anh ở lại hay rời đi, Tư Khả?"
"Em sợ ma." Cô nói.
Đây là câu trả lời của cô, Chương Đình Quân không ép cô phải nói rõ. Anh lấy điện thoại từ túi quần tây, nhìn qua một chút rồi nói nhẹ nhàng: "Ngày mai anh phải quay lại thành phố Dương Giang một chuyến, sáng mai sẽ có điều dưỡng đến chăm sóc em. Nếu có yêu cầu gì, em có thể nói với bà ấy. Có thể ngày kia anh mới tới thăm em được."
Cô không có ý kiến gì về sự sắp xếp của anh, cô bổ sung thêm: "Em không có khả năng chi trả chi phí của điều dưỡng đâu."
"Anh sẽ trả khoản tiền đó." Chương Đình Quân cười nói.
"Ồ, anh đừng nói với ông nội em về chuyện em nằm viện nhé." Cô dặn dò anh.
Khi Nhiếp Kiều Kiều đến, trong phòng bệnh chỉ có Đào Tư Khả và một điều dưỡng trông có vẻ ngoài 40 tuổi. Nhiếp Kiều Kiều ngồi xuống sofa, hỏi: "Anh Chương kia đâu rồi?"
"Anh ấy còn có việc phải xử lý nên về rồi." Đào Tư Khả nằm trên giường bệnh, chơi trò chơi trên điện thoại, nói một cách thờ ơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!