Chương 46: Anh Chương thích mình

Giang Thanh Oánh gắp một miếng bò bít tết bỏ vào miệng. Cô ấy nhai mấy cái rồi nuốt xuống, nói: "Tư Khả, sao chú cậu vẫn chưa quay lại vậy?"

Đào Tư Khả cắn ống hút, giọng điệu bình thản: "Chú ấy đi rồi."

"Hả? Sao lại đi rồi?" Giang Thanh Oánh nhíu mày, thấp giọng oán trách: "Mình còn chưa kịp xin cách liên lạc của chú ấy mà."

Đào Tư Khả nghĩ, lần này Chương Đình Quân đã thật sự tức giận. Nếu như lần trước khi cô hỏi liệu anh có muốn cô làm tình nhân của anh, cô vẫn chưa chắc chắn anh có giận hay không, vậy thì lần này cô có thể khẳng định anh đã tức giận rồi.

Dù sao món tráng miệng vẫn chưa được mang lên, anh đã bỏ lại cô và Giang Thanh Oánh mà đi. Với sự điềm đạm của anh, nếu không phải là thật sự tức giận, anh chắc chắn sẽ không làm ra hành động thiếu phong độ như vậy. Đào Tư Khả nghĩ, lần này cô quả thật có hơi quá đáng.

Giang Thanh Oánh lại nhìn sang Đào Tư Khả, cô ấy chợt nghĩ ra gì đó, nói: "Tư Khả, hay cậu chuyển WeChat của chú ấy cho mình đi."

"Chú ấy không dùng WeChat." Đào Tư Khả đáp.

Sắc mặt Giang Thanh Oánh thay đổi, bĩu môi nói: "Tư Khả, nếu cậu không muốn chuyển WeChat của chú ấy cho mình thì cứ nói thẳng là không muốn. Làm gì phải nói dối vụng về như thế, cậu đúng là vô vị."

Đào Tư Khả chống hai tay lên má, nhìn Giang Thanh Oánh với vẻ ngây thơ vô tội, nói: "Đúng vậy, mình không muốn chuyển cho cậu. Hơn nữa, anh ấy cũng không phải là chú của mình."

"Ban nãy lên xe mình đã nhìn ra rồi. Anh ấy đang theo đuổi cậu đúng không? Nhưng Tư Khả à, cậu với anh ấy sẽ không có kết quả đâu. Loại người như họ, mình gặp nhiều rồi, chẳng qua là thích cơ thể của mấy cô gái trẻ thôi, không có gì đáng để đắc ý đâu." Nói xong, Giang Thanh Oánh tức tối đẩy ghế rời đi.

Mười phút sau, Đào Tư Khả bước ra khỏi nhà hàng, cô nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Đào Tư Khả nhấn nút nghe, nghe thấy giọng nam chuẩn mực từ đầu dây bên kia nói: "Cô Đào, anh Chương bảo tôi đưa cô về trường." Sau đó, tài xế chỉ rõ vị trí anh ta đang đỗ xe.

Đào Tư Khả đi theo hướng vị trí mà tài xế nói, nhìn thấy một chiếc Porsche màu đen. Cô mở cửa ghế sau chui vào trong.

Đào Tư Khả nhìn tài xế đang ngồi ở ghế lái, câu đầu tiên cô nói là: "Chào anh, anh có thuốc lá không?"

Tài xế rõ ràng hơi sững người, một lát sau, anh ta đáp, giọng mang theo chút áy náy: "Tôi không thể đưa thuốc lá cho cô. Nếu anh Chương biết, có lẽ tôi sẽ mất việc mất."

Đào Tư Khả nhún vai, không làm khó anh ta. Cô ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đào Tư Khả cảm thấy cô đã phá hỏng mọi thứ. Sở dĩ cô đồng ý giúp Giang Thanh Oánh hoàn toàn không đơn thuần là để giúp cô ấy. Cô là một cô gái xấu xa, gian xảo bỉ ổi. Nghĩ đến đây, cô thấy bản thân thật ra cũng có đôi nét giống anh.

Cô không rõ suy nghĩ của chính mình, vừa phức tạp vừa mâu thuẫn, như một cuộn len rối bời. Có lẽ một phần là thử thách, một phần là nhân cơ hội đẩy anh ra xa, cũng có một phần muốn trả đũa anh một chút. Ai bảo ngay từ đầu anh đã mang theo ý đồ không trong sáng? Cô là một cô gái xấu xa có thù ắt báo.

Cô cảm thấy Chương Đình Quân tức giận đến vậy có lẽ vì đã đoán ra tâm tư của cô.

Chương Đình Quân đến thành phố C với Lương Thu Phảng. Hôm nay người bạn thân từ nhỏ của Lương Thu Phảng về nước, mọi người tổ chức một buổi gặp mặt. Khi cả hai vừa xuống máy bay, Lương Thu Phảng thuận miệng bảo Chương Đình Quân lát nữa đưa Đào Tư Khả cùng đến.

Lương Thu Phảng rời bàn đánh bài, cầm bao thuốc lá và bật lửa. Sau khi đưa thuốc lá cho Chương Đình Quân, anh ấy tự ngậm một điếu, châm lửa rồi nói: "Anh à, em thật không hiểu nổi. Cô nhóc Đào Tư Khả đó rốt cuộc có gì hay ho chứ?"

Là tin nhắn từ tài xế, báo rằng đã đưa Đào Tư Khả về trường an toàn.

Lương Thu Phảng cũng nhìn thấy tin nhắn đó, nhả một hớp khói, cười cười: "Anh, chẳng phải anh nói cô ấy là đồ vô ơn sao? Thế giờ anh đang làm gì vậy?"

Lương Thu Phảng bật cười, nói: "Em thấy em Đào chắc bỏ bùa anh rồi đấy?"

Đào Tư Khả về đến ký túc xá, bầu không khí trong phòng có chút kỳ lạ. Cô làm như không có chuyện gì, đặt chiếc túi nhỏ lên tủ quần áo, sau đó ngồi xuống ghế, đá đôi giày cao gót ra.

Giang Thanh Oánh cầm quần áo sạch bước vào phòng tắm, đóng cửa rầm một tiếng, như cố tình thị uy với Đào Tư Khả.

Nhiếp Kiều Kiều đi tới hạ giọng nói nhỏ: "Vừa nãy Thanh Oánh về nói xấu cậu đủ điều."

Đào Tư Khả hờ hững ồ một tiếng, sau đó hỏi: "Kiều Kiều, cậu có thuốc lá không?"

Hai người đi lên tầng thượng ký túc xá, một khoảng không rộng lớn, nơi vẫn còn phơi những chiếc ga giường trắng của sinh viên. Gió đêm thoảng qua, mang theo hương thơm nhàn nhạt của bột giặt mùi chanh trên những tấm ga.

Nhiếp Kiều Kiều tựa người vào tường lan can, nghiêng đầu nhìn Đào Tư Khả, hỏi: "Sao cậu biết mình có thuốc lá?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!