"Anh nghĩ em sẽ tin à?" Cô nói.
Chương Đình Quân cười cười, ý của anh chẳng qua là cô là người đầu tiên dám ngồi lên đùi anh trêu đùa anh, hiển nhiên cô đã hiểu nhầm. Nhưng Chương Đình Quân không giải thích, anh cầm chiếc áo khoác vắt trên tay ghế sofa, chuẩn bị về phòng mình.
Đào Tư Khả cầm một miếng gà Nuggets, cố tình nói: "Hy vọng sẽ không có người thứ hai, nếu có, em sẽ trực tiếp để cô ấy vào đây."
"Em có thể thử, Tư Khả." Anh liếc nhìn cô rồi đi vào phòng.
Đào Tư Khả ngây ngô chớp mắt, không nói gì nữa. Cô cảm thấy, xét về những gì xảy ra trước đó, tối nay vẫn nên ít gây sự với anh thì hơn.
Chương Đình Quân tắm xong bước ra, anh mặc một chiếc áo phông trắng và quần thể thao màu xám. Dường như đây là lần đầu tiên Đào Tư Khả thấy anh mặc như vậy, trông anh trẻ ra khá nhiều. Lọn tóc trên trán anh còn hơi ướt, anh ngồi xuống ghế sofa, giơ tay lấy một miếng khoai tây chiên trên bàn trà, anh cắn hai miếng, sau đó hơi nhíu mày.
Khoai tây chiên để lâu như vậy nên đã mất vị và mềm nhũn. Đào Tư Khả vừa cắn một miếng đã ném đi. Nhưng có lẽ vì được dạy dỗ tốt, Chương Đình Quân không làm vậy. Anh tiếp tục ăn hết miếng khoai tây chiên còn lại.
Đào Tư Khả nghiêng đầu hỏi anh: "Khi nào anh về thành phố Dương Giang?"
"Ngày kia." Anh lấy điện thoại trong túi quần, vừa xem tin nhắn vừa trả lời câu hỏi của cô.
Đào Tư Khả ồ một tiếng, quay đầu nhìn vào màn hình TV. Bộ phim này hơi nhàm chán, cô không muốn xem nữa. Một lúc sau, dường như nhớ ra gì đó, lại nhìn về phía anh, tò mò hỏi: "Cái cô Lữ Khương nhận được giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất, sau lưng thật sự có nhà đầu tư giúp đỡ sao?"
Lúc nãy cô ở trong khách sạn buồn chán, lướt Weibo thấy tin về việc nữ diễn viên Lữ Khương nhận được giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất. Ban đầu có rất nhiều nữ diễn viên gạo cội là ứng cử viên cho giải này, nhưng Lữ Khương lại vượt qua hàng loạt tiền bối giàu kinh nghiệm để giành lấy giải thưởng, điều này đương nhiên gây ra nhiều tranh cãi.
Vì vậy ngay khi giải thưởng được trao, một làn sóng bàn tán đã bùng lên trên Weibo. Có người chế giễu Lữ Khương giành được giải thưởng này chắc chắn là vì có một "bạn trai tốt". Còn có người lời lẽ cay nghiệt nói rằng chỉ cần kỹ năng giường chiếu đủ giỏi, giải thưởng gì cũng có thể nhận được.
Đào Tư Khả co người, tựa cằm vào đầu gối, nhỏ giọng tự hỏi tự trả lời: "Không nhận ra Lương Thu Phảng lại hào phóng đến vậy."
Đào Tư Khả ồ một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh, đáp lại: "Còn anh thì sao, anh cũng là một người tình khá tốt, hay nói cách khác, cũng là một người tình vung tay hào phóng ư?"
"Câu chuyển đề tài của anh gượng gạo quá đấy, anh Chương." Đào Tư Khả nhìn theo bóng lưng anh, dùng câu nói của anh trước đó để trả lời: "Anh đang sợ gì vậy, anh Chương?"
Đào Tư Khả đỏ mặt, ánh mắt lúng túng, cô mím môi, bối rối trước sự thẳng thắn về việc theo đuổi cô trong lời nói của anh.
Cô đang ngại ngùng, Chương Đình Quân cười cười, trước khi quay người, anh nói câu cuối cùng: "Ngủ sớm nhé, ngủ ngon."
Đào Tư Khả nằm trên giường, không thể ngủ được. Cô trằn trọc, phát ra những âm thanh nhẹ nhàng.
Đào Tư Khả đang suy nghĩ liệu cô không ngủ được vì câu nói "Trước khi anh theo đuổi được em" của Chương Đình Quân hay vì cô có thói quen lạ giường khó ngủ. Sau một hồi suy nghĩ, Đào Tư Khả tự nhủ, chỉ là đổi sang môi trường mới nên khó ngủ mà thôi, không phải vì câu nói của anh.
Hôm sau, Đào Tư Khả tỉnh dậy vào lúc 11 giờ trưa.
Cô đang rửa mặt trong nhà vệ sinh, Chương Đình Quân từ ngoài quay về. Anh đứng ở cửa nhà vệ sinh, thảo luận với cô: "Em chuẩn bị xong, chúng ta đi ăn trưa trước rồi anh đưa em đến trường."
Đào Tư Khả đồng ý với quyết định của anh, cô rút hai tờ khăn giấy lau bọt kem đánh răng ở khóe miệng, hỏi: "Anh dậy lúc nào vậy?"
"7 giờ." Anh trả lời.
"Sớm thật đấy." Đào Tư Khả thở dài, rồi cô bước nhanh về phòng mình, bắt đầu dọn dẹp dây cáp, áo ngủ và các vật dụng cá nhân trên tủ đầu giường.
Bữa trưa của họ là mì ramen tonkotsu Nhật Bản, Đào Tư Khả nhận thấy anh có vẻ không thích hương vị này cho lắm, nhưng anh vẫn ăn hết, giống như ăn miếng khoai tây chiên nhạt nhẽo kia.
Đào Tư Khả đột nhiên buột miệng nói: "Chắc sau này anh sẽ là một người bố dạy con phải biết trân trọng thức ăn?"
Anh rút hai tờ giấy ăn lau khóe miệng, ngả người dựa vào lưng ghế, nhìn cô: "Sao lại nói vậy?"
"Mì này không hợp khẩu vị của anh, phải không?" Cô như nhớ ra gì đó, liền bổ sung thêm: "Còn miếng khoai tây chiên hôm qua nữa."
Ăn xong bữa trưa, Chương Đình Quân lái xe đưa cô về trường. Đào Tư Khả đóng học phí, nhận thẻ sinh viên và chìa khóa ký túc xá, làm xong một loạt thủ tục. Nửa tiếng sau, cô mới về đến ký túc xá của mình.
Cô mở cửa phòng, trong phòng có một bạn cùng phòng, cô là người đến thứ hai. Chương Đình Quân giúp cô mang vali vào trong, cửa phòng tắm ngoài ban công mở ra, một cô gái tóc xoăn sóng bước ra ngoài. Cô gái trông khá xinh đẹp, có thể thấy từ nhỏ đã là người rất được chú ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!