Một chiếc máy bay màu trắng nhấp nháy đèn hiệu, chầm chậm hạ cánh xuống sân bay của thành phố C trong đêm sương mờ. Chiếc máy bay lướt đi một đoạn rồi dừng lại vững vàng.
Khoảnh khắc Đào Tư Khả bước ra khỏi khoang máy bay, điện thoại trong túi liền rung lên như thể có sự cảm ứng nào đó, báo hiệu tin nhắn mới. Không cần mở điện thoại cô cũng biết là ai gửi đến.
Vào đến nhà ga sân bay, Đào Tư Khả nhìn thấy người đàn ông ấy. Anh ngồi trên dãy ghế nối liền, đang cúi đầu nghịch điện thoại, mặc bộ vest xám, không đeo cà vạt, cổ áo cởi bung một cúc. Anh dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, ngước mắt nhìn lên, hướng về phía cô.
Sau đó anh đứng dậy, nhét điện thoại vào túi quần. Anh bước đến cạnh cô, vươn tay cầm lấy chiếc vali bên cạnh cô, dịu dàng hỏi: "Không thấy tin nhắn của anh à?"
"Không rảnh tay." Cô nói dối.
Đào Tư Khả bước chậm một nhịp, cô bĩu môi, nhìn bóng lưng của anh, cố ý nói: "Nếu anh bận thật thì không cần phải đến đón em đâu. Anh biết mà, em chẳng mấy vui khi anh đến đón."
Chương Đình Quân bất ngờ dừng bước. Đào Tư Khả không kịp phản ứng, va ngay vào tấm lưng cứng rắn của anh. Cô giơ tay bịt mũi, mắt ngân ngấn nước, giận dữ trừng mắt nhìn anh. Song Chương Đình Quân không hề bực tức trước lời thẳng thừng của cô, anh nhìn cô như đang chiều chuộng một đứa trẻ ương bướng, dịu dàng hỏi: "Đụng đau không?"
Từ hôm anh say rượu đưa cô về, thái độ của cô trở nên thất thường. Chương Đình Quân không rõ lý do nhưng cũng chẳng để tâm. Với cô, anh luôn có sự nhẫn nại vô tận.
Đào Tư Khả trẻ con mở cửa ghế sau chui vào bên trong. Chương Đình Quân ngồi ở ghế lái, liếc cô qua gương chiếu hậu, chầm chậm lái xe đi, nói: "Tư Khả, em như đang giận dỗi với anh vậy."
"Anh tưởng em đã hết giận lâu rồi." Anh nói thêm.
Đào Tư Khả thu lại ánh mắt ngoài cửa sổ, nhìn bóng lưng anh trên ghế lái. Gần đây cô đúng là cư xử có phần thất thường với anh. Đôi lúc cô cũng thấy chính mình có chút phiền phức, nhưng trong lòng cô hiểu rõ nguyên nhân là vì giấc mơ xuân đẹp đẽ khó nói ấy.
Cô "Ồ" một tiếng, nhìn bóng lưng anh, hỏi: "Vậy nên anh thấy hơi phiền rồi, đúng không?"
"Không." Anh đáp. Một lát sau, anh lại nói: "Quên mất chưa nói, hôm nay em rất xinh, son môi cũng rất hợp với em."
Hôm nay Đào Tư Khả mặc một chiếc áo len hai dây màu trắng, bên trên thêu nổi hình trái anh đào, cùng chiếc váy dài màu đỏ vintage chạm mắt cá chân. Mái tóc dài của cô đã được uốn xoăn, bồng bềnh quyến rũ. Cô luôn biết cách ăn mặc, có phong cách rất riêng.
Cô dường như đã quen với việc thoải mái trong xe của anh, lúc này đang tháo đôi sandal màu đỏ. Cô ngồi co chân trên ghế, chơi trò chơi trên điện thoại. Tà váy rộng che đi mắt cá, chỉ để lộ những ngón chân sơn màu đỏ lấp lánh.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Chương Đình Quân chầm chậm dừng xe, quay đầu nhìn cô hỏi: "Tư Khả, em muốn đi cùng anh đến Liên hoan phim không?"
"Có những ai vậy?" Cô rời mắt khỏi trò chơi trên điện thoại, cuối cùng nhìn về phía anh.
"Nhiều người lắm." Anh nhíu mày, dường như không thể nhớ hết từng cái tên, anh cười cười, "Toàn là các diễn viên trong giới giải trí."
Trong đầu Đào Tư Khả chợt hiện lên một cái tên. Cô hạ chân xuống khỏi ghế, cầm điện thoại, hỏi anh: "Có Mạnh Hàn Chu không?" Gần đây cô xem một bộ phim do anh ấy đóng vai chính. Có lẽ vì bị cuốn hút bởi hình tượng nhân vật trong phim nên cô hơi mê mẩn.
"Cũng không hẳn, chỉ là gần đây xem phim của anh ấy thôi. Nếu có ai hỏi em thích diễn viên nào, thì hiện giờ câu trả lời của em sẽ là anh ấy." Cô đáp.
Chương Đình Quân dẫn Đào Tư Khả đến hậu trường, giới thiệu cô với Mạnh Hàn Chu. Sau khi thành công xin được ảnh có chữ ký, anh lại lái xe đưa cô về khách sạn. Đến khi Chương Đình Quân quẹt thẻ phòng, hai người cùng bước vào, Đào Tư Khả ngạc nhiên hỏi: "Sao lại là phòng suite?"
"Anh cũng ở đây." Chương Đình Quân mở cửa một phòng, đặt hành lý của cô vào bên trong.
Nghe vậy, Đào Tư Khả lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, hoặc phải nói là nhảy dựng lên. Phản ứng của cô có phần hơi quá, khiến Chương Đình Quân cười khẽ, giơ tay ra hiệu trấn an. Anh nói: "Nghe anh giải thích, Tư Khả. Phòng ở đây đều đã kín, đây là phòng duy nhất anh đặt được."
Đào Tư Khả thoáng do dự, cân nhắc xem có nên đổi sang khách sạn khác hay không. Dường như đoán được suy nghĩ của cô, anh hỏi: "Em đang sợ cái gì? Tư Khả?"
"Em không có." Cô bướng bỉnh đáp.
"Anh phải đi rồi, em cứ nghỉ ngơi ở đây nhé."
Đào Tư Khả nhìn anh bước ra khỏi phòng, sau đó nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng khép lại. Cô ngồi xuống, chống hai tay lên đầu gối, tựa cằm vào lòng bàn tay, suy nghĩ xem có nên đổi khách sạn hay không.
Trên thực tế Đào Tư Khả là người ngại phiền. Chỉ cần nghĩ đến việc phải kéo hành lý đi tìm khách sạn khác, cô đã thấy mệt mỏi như phải vượt qua nghìn núi vạn sông. Cô vốn lười, và có lẽ trong tiềm thức cô cũng hiểu rằng Chương Đình Quân sẽ không làm gì mình, nên chẳng cần phải phản ứng thái quá như vậy.
Lúc này, màn hình điện thoại đặt trên bàn kính màu trà bật sáng. Đào Tư Khả cầm lên xem, là tin nhắn từ Chương Đình Quân: Nếu em thật sự lo lắng, em có thể khóa cửa, Tư Khả.
Anh dường như luôn đoán được cô đang nghĩ gì. Đào Tư Khả ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đang khép hờ, cuối cùng quyết định không đổi khách sạn nữa, đến đâu hay đến đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!