Thẩm Tiểu Địch bóc một gói khoai tây chiên, nói: "Giọng của anh Chương hay ghê."
Đào Tư Khả không đáp lại, Thẩm Tiểu Địch nghiêng đầu nhìn cô rất lâu. Đào Tư Khả bị cô ấy nhìn đến mức sợ hãi, kỳ lạ hỏi: "Tiểu Địch, sao cậu lại nhìn mình như vậy?"
"Không có gì." Thẩm Tiểu Địch cắn một miếng khoai tây chiên, thăm dò hỏi: "Mình chỉ cảm thấy hôm nay tâm trạng cậu không được vui?"
Đào Tư Khả mở tủ lạnh lấy một chai sữa. Trong phòng ngủ, điện thoại của cô vang lên. Đào Tư Khả lười nhúc nhích, vẫn đang bóc màng bọc ống hút, Thẩm Tiểu Địch nhắc nhở cô: "Đào Đào, điện thoại cậu kêu kìa?"
"Ồ." Đào Tư Khả đáp một tiếng, nhưng vẫn không động đậy.
Thẩm Tiểu Địch đứng dậy, thấp giọng lẩm bẩm: "Sao hôm nay trông cậu cứ lạ lạ." Nói đoạn, Thẩm Tiểu Địch đi vào phòng ngủ, nghe điện thoại giúp Đào Tư Khả.
Đào Tư Khả nằm nghiêng trên ghế sofa uống sữa, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Thẩm Tiểu Địch dùng chân đá nhẹ vào bắp chân cô, Đào Tư Khả nhìn qua, Thẩm Tiểu Địch đưa điện thoại cho cô, dùng khẩu hình miệng nói: "Là điện thoại của Phương Dư."
Đào Tư Khả bối rối nhíu mày, Phương Dư là lớp phó thể dục của lớp bọn họ. Đào Tư Khả và cậu ta không nói chuyện nhiều, bây giờ cậu ta gọi điện đến, khiến Đào Tư Khả khá ngạc nhiên.
Đào Tư Khả hắng giọng, xưng hô theo thói quen: "Lớp phó thể dục?"
Phương Dư giơ tay gãi đầu, nói: "Ôi, đừng gọi mình là lớp phó thể dục nữa, chúng ta đã tốt nghiệp rồi mà."
"Ồ, được rồi." Đào Tư Khả đổi xưng hô, "Phương Dư, cậu gọi điện cho mình có chuyện gì không?"
"Không có chuyện gì, tối qua mình muốn nói với cậu một chuyện, không ngờ cậu đi rồi. Hôm nay cậu có thời gian không? Mình muốn hẹn gặp cậu, chỉ vài phút thôi, sẽ không làm phiền cậu lâu đâu." Phương Dư nói, không khó nhận ra trong giọng điệu của cậu ta có vài phần cố tỏ ra tự nhiên.
Đào Tư Khả cắn ngón tay, lơ đãng ừm hai tiếng, nói: "Được."
Phương Dư vui vẻ đáp: "Được, vậy lát gặp nhau sau nhé."
Đào Tư Khả cúp máy duỗi dài cánh tay đặt điện thoại lên bàn trà. Thẩm Tiểu Địch ngồi khoanh chân trên sàn, nói: "Cậu tin không, lớp phó thể dục tìm cậu tỏ tình đấy."
Đào Tư Khả lấy một miếng khoai tây chiên từ tay Thẩm Tiểu Địch, cô nói: "Nhưng mình và cậu ta có nói chuyện mấy đâu."
Thẩm Tiểu Địch ôm đầu gối, nhắc nhở cô: "Cậu không nhớ lần thi chạy 800 mét đó sao? Hôm đó cậu không khỏe, chạy tít cuối cùng gần năm phút. Người ta còn đưa cho cậu một chai nước khoáng, mặc dù là nước đá, cậu đến tháng không uống được."
Đào Tư Khả nhíu mày suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nhớ ra chút gì, cô uống một ngụm sữa, lắc đầu: "Không nhớ."
Thẩm Tiểu Địch nhai khoai tây chiên, cô ấy lên tiếng thay cho lớp phó thể dục: "Phương Dư chắc phải buồn lắm."
Đào Tư Khả không quan tâm, Thẩm Tiểu Địch giơ tay chạm vào cánh tay cô, lại nhìn sắc mặt của cô, do dự một lúc rồi cẩn thận hỏi: "Đàn anh Tiêu kia, thật sự không gọi điện lại cho cậu à?"
Đào Tư Khả cụp mắt, nhìn hộp sữa trong tay, khẽ nói: "Không."
Thẩm Tiểu Địch vừa định nói mấy lời an ủi, Đào Tư Khả đột nhiên ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn Thẩm Tiểu Địch, nói: "Tiểu Địch, nếu lần sau cậu còn nhắc đến anh ta, chúng ta sẽ tuyệt giao một buổi sáng."
Cô nói câu này có phần đùa giỡn, nhưng Thẩm Tiểu Địch vẫn đưa tay ra, nghiêm túc nói: "Mình sẽ không nhắc nữa, Đào Đào, cậu đừng giận."
"Mình không giận đâu, mình chỉ không muốn nghe thấy cái tên đó nữa." Đào Tư Khả bóp dẹt hộp sữa, ném vào thùng rác bên cạnh tủ TV.
Thẩm Tiểu Địch chống cằm, lại thở dài một tiếng: "Không biết sau khi tốt nghiệp, chúng ta có còn học cùng trường không."
Đào Tư Khả gác chân lên tay vịn ghế sofa, thư thái hỏi Thẩm Tiểu Địch: "Tiểu Địch, cậu định đăng ký trường nào?"
"Trường ở thành phố B." Thẩm Tiểu Địch nói một cách mơ hồ.
Đào Tư Khả ồ một tiếng, nói: "Mình có thể sẽ đi miền Nam."
"Cậu không xem xét thành phố B sao?"
"Không." Đào Tư Khả nhíu mày, tìm một lọ sơn móng tay đỏ dưới bàn trà, mở nắp rồi cúi đầu sơn móng chân, nói: "Nếu mình đi, có lẽ sẽ đánh nhau với Tiêu Tư Bạch mất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!