Chương 40: Anh ấy đưa mình về

Cô mặc váy, chính là chiếc váy đỏ hai dây khi anh gặp cô lần đầu tiên, trên bả vai là hai dây quai váy nhỏ, để lộ xương quai xanh thanh thoát. Tóc cô đã dài ra khá nhiều, có vẻ cô đã cố tình uốn xoăn, bồng bềnh xoăn tít, càng khiến gương mặt cô thêm nhỏ nhắn.

Lúc đó Chương Đình Quân châm một điếu thuốc, khẽ cười một tiếng, có chút tự giễu: "Anh không có ý đó, Tư Khả."

"Lương Thu Phảng nói lần đầu tiên anh nhìn thấy em đã muốn lên giường với em, không phải sao?" Cô nhìn anh chằm chằm, như đang phân tích biểu cảm của anh.

Ánh mắt Chương Đình Quân chứa đựng chút ý cười, anh gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: "Đây là sự thật, anh không phủ nhận, Tư Khả."

Anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ thờ ơ điềm tĩnh, đúng là tên xấu xa ra vẻ đạo mạo. Đào Tư Khả có chút bực bội, cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc bị anh chơi đùa.

Đào Tư Khả bặm môi, ánh mắt rơi vào cánh tay đang đặt trên vô lăng của anh. Cô ngồi quỳ trên ghế lái phụ, chẳng nói chẳng rằng nắm lấy cánh tay anh cắn thật mạnh.

Trên cánh tay dấy lên cảm giác đau nhói, nhưng Chương Đình Quân không rút tay lại, anh nhìn cô với ánh mắt nuông chiều. Mãi đến khi Đào Tư Khả xả giận xong, cô mới buông tay anh ra. Cô tức giận ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Anh Chương, anh đã phá hỏng tất cả."

Chương Đình Quân nghĩ cô bé thật sự tức giận rồi, bây giờ anh chỉ muốn kéo Lương Thu Phảng đến đánh cho một trận. Vì hành động vừa rồi, một lọn tóc rơi xuống trước mắt cô, Chương Đình Quân thấy vậy liền giơ tay định gạt lọn tóc sang một bên.

Đào Tư Khả nghiêng đầu, tránh xa cánh tay anh, giọng điệu cứng rắn: "Em ghét anh, anh đừng đụng vào em!"

"Tư Khả, bây giờ em giống như một đứa trẻ cáu kỉnh." Anh rút tay về, ánh mắt nhìn cô giống như đang nuông chiều một đứa trẻ không hiểu chuyện, anh dịu giọng nói, "Nói cho anh biết, phải làm sao mới dỗ được em đây?"

"Em không biết." Đào Tư Khả bực tức dựa lưng vào ghế, cô cúi đầu, giọng nói nghe có chút hậm hực không vui.

Đào Tư Khả thật sự không biết phải làm thế nào với mối quan hệ giữa hai người. Cô không muốn cắt đứt liên lạc với anh, ít nhất là hiện tại cô không muốn. Cô hơi phụ thuộc vào anh, điều này không phải dấu hiệu tốt. Đào Tư Khả đã nhận ra từ lâu, nhưng cô biết quá muộn rồi, cô đã lún chân vào cái bẫy mà anh giăng sẵn.

Cô quá ngốc nghếch, anh là một con cáo già xảo quyệt, còn cô chẳng qua chỉ là một cô bé quàng khăn đỏ bướng bỉnh nổi loạn, không thể chơi lại anh.

Nghĩ tới đây, cô lại quay đầu, tức giận nói: "Anh thật là bỉ ổi."

Đào Tư Khả lắc đầu, cô cảm thấy mệt mỏi, giơ tay đặt lên tay nắm cửa: "Em phải vào trong uống vài ly nữa."

"Em đã say rồi." Chương Đình Quân không nói nhiều, anh khóa cửa xe lại.

Tiếng khóa cửa vang lên trong xe, rất nhẹ nhưng lại như ấn vào một nút nào đó trên người Đào Tư Khả. Cô cáu kỉnh quay đầu, nhìn chằm chằm vào anh, không hề khách khí: "Chương Đình Quân, bây giờ anh lười giả vờ làm trưởng bối dịu dàng chu đáo rồi phải không?"

"Anh chỉ lo lắng cho em thôi." Anh làm động tác vỗ về, rồi lại nhìn cô, "Em thật sự cho rằng anh đã phá hỏng mọi thứ sao?"

"Đúng vậy, vốn dĩ em có hơi phụ thuộc vào anh." Đào Tư Khả cố tình nói, "Nhưng bây giờ mọi thiện cảm em dành cho anh đều bị anh đập tan rồi."

"Anh nhớ anh từng nói với em rằng anh rất kiên nhẫn." Chương Đình Quân bỏ tay cầm điếu thuốc ra ngoài cửa sổ búng tàn thuốc, "Tư Khả, em không nên quên điều này."

"Cả đời này em sẽ không bao giờ thích anh." Cô có chút trẻ con.

"Ồ." Anh dường như không hề buồn bã, gật gật đầu, nói với vẻ bình thản, "Vậy chúng ta có thể dùng cả đời để chứng minh điều này."

Đào Tư Khả tức giận đá đôi sandal đỏ ra khỏi chân, một chiếc bay tới đầu gối của anh. Chương Đình Quân nhặt chiếc sandal đó lên, là một đôi sandal cao gót nhỏ màu đỏ, rất hợp với chiếc váy cô đang mặc. Anh giơ tay cầm chiếc sandal đặt ra hàng ghế sau.

Thẩm Tiểu Địch gọi điện thoại đến, hỏi Đào Tư Khả đang ở đâu.

Đào Tư Khả quay đầu nhìn Chương Đình Quân ngồi ở ghế lái, nói: "Hình như mình hơi say nên về trước rồi."

Nghe vậy, Thẩm Tiểu Địch lập tức lo lắng, giọng điệu đầy quan tâm: "Vậy cậu về đến nhà nhớ gọi cho mình nhé. Đừng ngủ trên xe đó, hay là mình không tắt điện thoại nữa, mình trò chuyện với cậu, như vậy cậu sẽ không ngủ quên."

"Không sao đâu, đừng lo, mình sẽ không ngủ đâu." Đào Tư Khả nói.

Cuối cùng, hai người lại nói thêm vài câu mới cúp máy.

Chiếc xe từ từ dừng lại dưới khu chung cư, Đào Tư Khả tựa đầu vào cửa sổ xe, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Chương Đình Quân cũng không gọi cô dậy, trong xe chỉ có âm thanh hít thở nhẹ nhàng của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!