Chương Đình Quân cười như được mùa, anh đã sống hai mươi tám năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên có người nói với anh rằng, trông anh không già đến mức đấy. Cô bé này, quả thật là thú vị, anh nói: "Tư Khả, em đúng là thành thật."
Đào Tư Khả mím mím môi, nói: "Ưu điểm duy nhất của em, chính là thành thật."
"Đây là ưu điểm rất tốt, em phải tiếp tục duy trì đấy." Chương Đình Quân mỉm cười, ý tứ sâu xa đáp.
Xe chạy tới đại lộ vành đai hai, Chương Đình Quân lại nhận được một cuộc điện thoại, anh bỏ di động xuống, nhìn sang Đào Tư Khả, hỏi: "Tư Khả, em có vội quay về không?"
Đào Tư Khả có chút thích thú ngữ khí của Chương Đình Quân khi anh gọi tên cô, có một loại dịu dàng bị đè nén trước sau đó được dâng cao. Cô nhấn di động, ngước mắt nhìn anh, nói: "Em không vội, quay về em cũng chỉ ở yên trong nhà thôi."
"Vậy em đi với anh đến Đài truyền hình trước, rồi anh đưa em về nhà nhé?" Chương Đình Quân hỏi ý kiến của Đào Tư Khả.
"Được ạ." Đào Tư Khả gật gật đầu, lại tò mò hỏi, "Anh làm việc ở Đài truyền hình sao?"
"Phải." Chương Đình Quân nói.
Đào Tư Khả "ồ" một tiếng, đôi mắt sáng lên: "Là MC sao?"
Đào Tư Khả hiểu rồi, hôm ấy Đào Tư Khả không hỏi anh làm việc ở kênh truyền hình nào, nhưng cũng không cần hỏi, bởi vì hôm ấy khi nhìn thấy logo của kênh truyền hình S là Đào Tư Khả đã rõ ngay.
Trong các kênh truyền hình hàng đầu cả nước hiện nay, kênh truyền hình S là kênh được giới trẻ yêu thích hơn cả. Những bộ phim truyền hình hay những chương trình tạp kỹ thuộc kênh truyền hình S luôn luôn nắm bắt được chính xác người xem thích gì và cần gì, cũng chính vì vậy mà thường xuyên phải hứng chịu những lời mắng nhiếc nặng nề.
Sau này khi Đào Tư Khả và Chương Đình Quân đã ở bên nhau, cô từng hỏi Chương Đình Quân rằng, đối với việc thỉnh thoảng áp dụng các cách trái quy tắc để tiết lộ thông tin riêng tư của nghệ sĩ, khi bị công chúng chỉ trích, thì những nhân viên cấp cao bọn anh có suy nghĩ như thế nào?
Khi ấy họ vừa mới kết thúc một trận mây mưa, Chương Đình Quân ôm cô, cười một cách hờ hững, hỏi cô: "Tư Khả, em từng nghe câu này chưa, nghệ sĩ không sợ bị mắng chửi, thì chính là sợ không tức giận, kênh truyền hình cũng vậy, phải xem xem em chơi thế nào?"
Khi anh nói lời này có chút bất cần, trong thái độ tùy ý lại xen lẫn với một loại cảm giác cao cao tại thượng, kiểm soát sinh mệnh của người khác trong lòng bàn tay. Điều mà Đào Tư Khả không biết đó là, khi cô gặp anh, anh giống như một con rối gỗ vậy, từng bước từng bước thu nhỏ lại không gian của cô, động tác của cô, thậm chí là cả trái tim cô.
Khi xe lái tới tòa nhà cao ốc có logo của kênh truyền hình S, Đào Tư Khả ngẩng đầu xuyên qua cửa sổ ngắm nhìn logo trên tòa nhà, cô chợt nhận ra: "Thì ra anh là nhân viên của kênh truyền hình S."
Chương Đình Quân gật gật đầu, đi vòng qua đầu xe, mở cửa giúp cô. Trong suốt mười tám năm qua, đây là lần đầu tiên có người mở cửa xe cho Đào Tư Khả. Cô khi ấy vẫn còn trẻ người non dạ, nhưng tâm tư cũng đã thoáng lay động.
Đào Tư Khả xuống xe, Chương Đình Quân nói: "Em vào trong phòng làm việc của anh ngồi một lát, khoảng nửa tiếng là anh sẽ xong việc."
Đào Tư Khả hệt như đứa trẻ tò mò, quan sát xung quanh, cô gật đầu, dùng ngữ khí vô cùng thân thuộc, nói: "Không sao đâu ạ, anh cứ bận việc của anh đi."
Cô nói lời này, Chương Đình Quân ngẩn người giây lát, vì giọng điệu quá đỗi thản nhiên đó của cô, anh bật cười, nói: "Có phải em thường xuyên nói câu này không?"
Đào Tư Khả cũng sững sờ, một lát sau, cô nói: "Bố mẹ em cũng rất bận."
Hai tay Đào Tư Khả chống lên trên chiếc ghế sô pha đen, quan sát bố cục xung quanh phòng làm việc. Thư ký đẩy cửa đi vào, đặt một cốc cà phê Blue Mountain xuống bàn trà trước mặt cô. Đào Từ Khả mỉm cười với cô ấy, nói một tiếng cảm ơn.
Thư ký được huấn luyện bài bản, nói: "Không có gì."
Đào Tư Khả ngồi được mười phút, có chút nhàm chán, cô lật giở vài cuốn tạp chí tài chính đặt trên bàn trà, xem được hai trang, lại cảm thấy càng nhàm chán hơn. Cửa phòng làm việc được đẩy ra lần nữa, cô tưởng rằng là Chương Đình Quân, nhưng gương mặt của người đó lại là gương mặt cô chưa gặp bao giờ.
Lương Thu Phảng nhìn thấy Đào Tư Khả trong phòng làm việc, đang định lên tiếng gọi Lão Chương thì cổ họng giống như bị ai đó bóp nghẹt, anh ấy khựng lại bước chân, ánh mắt quan sát người con gái ngồi trên ghế sô pha đen một vòng từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ không lẽ đây là bạn gái mới của Chương Đình Quân, có điều trông còn nhỏ quá. Mắt anh ấy nhìn chằm chằm vào gương mặt của người con gái, nói: "Em là?"
"Đào Tư Khả." Đào Tư Khả nói tên của mình một cách thản nhiên.
Lương Thu Phảng xoay ngược tay đóng cửa lại, bước vào trong, nói: "Anh không hỏi tên em, anh là muốn hỏi em và Lão Chương, à không, em và Chương Đình Quân có quan hệ gì?" Khi anh ấy hỏi câu này, ngữ khí hơi nâng cao, lộ rõ vẻ nhiều chuyện.
"Em chỉ là cháu gái của thầy giáo anh ấy." Đào Tư Khả nói.
Trên mặt Lương Thu Phảng lập tức lộ ra vẻ thất vọng, anh ấy ngồi xuống ghế sô pha đối diện Tư Khả, dựa lưng ra sau ghế. Tư Khả nhìn anh ấy, nhíu mày, nói: "Hình như anh có chút thất vọng?"
Lương Thu Phảng nhướng mày, chống một tay lên lưng ghế sô pha, làm một dáng vẻ vô cùng kinh ngạc: "Em gái, em biết đọc suy nghĩ sao?"
"Diễn xuất của anh tệ quá đấy." Đào Tư Khả nói thẳng, "Anh đúng là vô đạo đức, em vẫn đang là học sinh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!