Chương 39: Dựa dẫm vào người khác chung quy chẳng phải chuyện tốt đẹp gì

Vừa dứt lời, ngoài cửa chính truyền đến tiếng mở cửa.

Đào Tư Khả và Lâm Hải Thanh quay đầu, Đào Thành Văn cầm chìa khóa xe, nói: "Tư Khả, con cãi nhau với mẹ, sao có thể chạy lung tung khắp nơi tối muộn thế chứ, may mà gặp được…" Đào Thành Văn bỗng chuyển giọng, "May mà không có chuyện gì, nếu không bố và mẹ con sẽ lo chết mất."

Đào Tư Khả mím môi, im lặng không lên tiếng.

Sắc mặt Lâm Hải Thanh không tốt: "Con bé đã về rồi, giờ anh nói những lời này có ích gì, kêu anh ra ngoài tìm, anh đi tìm ở đâu thế?"

Đào Thành Văn: "Tôi nhận được điện thoại của cô là ra ngoài tìm luôn đấy."

Lâm Hải Thanh cả đêm không ngủ, cũng chẳng có sức mà cãi nhau với Đào Thành Văn, bà nói: "Anh mau về đi, tôi và Tư Khả còn có chuyện phải nói."

Đào Thành Văn do dự hai giây, nói: "Có chuyện này, tôi cần bàn với cô."

"Chuyện gì?" Lâm Hải Thanh nhìn ông với ánh mắt không vui.

Đào Thành Văn nhìn Đào Tư Khả, hắng giọng: "Tư Khả, con về phòng trước đi, bố muốn nói vài lời với mẹ con."

Đào Tư Khả "Vâng" một tiếng rồi trở về phòng mình. Cô nằm bò trên bàn cả đêm, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân ê ẩm. Cô nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

Dù đã đóng cửa, cô vẫn có thể nghe được tiếng cãi vã của Đào Thành Văn và Lâm Hải Thanh, những câu rời rạc lọt vào tai. Có vẻ như công ty của Đào Thành Văn gặp khó khăn, muốn mượn Lâm Hải Thanh ít tiền để xoay sở, nhưng lại bị bà từ chối ngay trước mặt, Đào Thành Văn tức giận đập cửa bỏ đi.

Sáng hôm đó, sau bữa sáng, Đào Tư Khả nói lời chia tay với Tiêu Tư Bạch ngay trước mặt Lâm Hải Thanh. Và cũng từ hôm đó, cho đến khi kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc, Đào Tư Khả không còn gặp lại Tiêu Tư Bạch nữa.

Tiêu Tư Bạch nói rằng anh sẽ chờ cô, nhưng Đào Tư Khả biết rằng quyết định này chẳng khác nào một ván cược mạo hiểm, cô không ngây thơ đến mức ấy. Lâm Hải Thanh càng quản thúc cô nghiêm khắc hơn, đưa đón cô đi học mỗi ngày.

Cuộc sống trôi qua rất bình lặng, đến khi chỉ còn ba mươi ngày là đến kỳ thi Đại học.

Một ngày nọ, sau giờ tập thể dục giữa giờ, Tiêu Gia Gia khoác tay Đào Tư Khả, nói: "Hình như anh mình yêu đương rồi."

Thẩm Tiểu Địch biết rõ chuyện giữa Đào Tư Khả và Tiêu Tư Bạch, nên lập tức cười xòa để đánh trống lảng, nhưng Tiêu Gia Gia lại ngây thơ hỏi Thẩm Tiểu Địch với vẻ lo lắng: "Tiểu Địch, cậu không khỏe à?"

Đào Tư Khả thì vẫn bình thản, cô hỏi Tiêu Gia Gia với giọng điềm tĩnh: "Anh cậu đang yêu ai vậy?"

"Phùng Nghiên chứ ai." Tiêu Gia Gia bĩu môi, "Anh mình đã đăng ký làm du học sinh trao đổi vào năm sau, nghe Lý Hạo nói Phùng Nghiên cũng sẽ đi cùng."

Thật ra Đào Tư Khả và Tiêu Tư Bạch chưa hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Thỉnh thoảng cô vẫn mượn điện thoại của Tiểu Địch để gọi trò chuyện với anh. Mới đầu mọi chuyện vẫn ổn, nhưng rồi một ngày nọ, Đào Tư Khả gọi cho Tiêu Tư Bạch, song anh có vẻ không ổn lắm, hai người mới nói vài câu, Tiêu Tư Bạch đã viện cớ bận việc.

Sau đó, những lần trò chuyện của họ dần trở nên ít đi, dường như cả hai chẳng còn gì để nói, phần lớn thời gian đều im lặng. Từ gọi nhau hai, ba ngày một lần, dần dần thành nửa tháng mới gọi một lần, và bây giờ là hai tháng.

Trong lòng Đào Tư Khả hiểu rõ, cô đã thua ván cược này rồi.

Sau khi tan học, Đào Tư Khả mượn điện thoại Thẩm Tiểu Địch để chặn số của Tiêu Tư Bạch. Thẩm Tiểu Địch nhìn loạt động tác của Đào Tư Khả, mím môi hỏi dò: "Cậu không muốn hỏi lại lần nữa sao? Có thể chỉ là hiểu lầm thôi mà?"

Đào Tư Khả cụp mắt, trả lại điện thoại cho Thẩm Tiểu Địch, nói: "Đã hai tháng bọn tớ không gọi điện cho nhau rồi, còn cần phải hỏi nữa sao?"

Hôm nay Lâm Hải Thanh đi công tác, đối với Đào Tư Khả mà nói, đây là một ngày cô có thể thư giãn. Vừa về đến nhà, cô đã ném cặp sách lên giường, mở ngăn kéo lấy một bao thuốc.

Đào Tư Khả mở cửa sổ phòng ngủ, bò rạp bên bậu cửa sổ, châm một điếu thuốc. Cô cảm thấy có chút bực bội, cần tìm ai đó để tâm sự.

Đào Tư Khả đi ra phòng khách, lấy điện thoại trong nhà gọi cho Chương Đình Quân.

Điện thoại vừa được kết nốt, Đào Tư Khả đã trầm giọng nói: "Em thất tình rồi."

Từ khi Lâm Hải Thanh tịch thu điện thoại của cô, có lúc Đào Tư Khả bực bội, cô sẽ gọi điện cho Chương Đình Quân nhân lúc Lâm Hải Thanh không có nhà. Đào Tư Khả phát hiện mình có chút dựa dẫm vào anh, đây không phải là một dấu hiệu tốt, nhưng cô cũng không có cách nào ngăn chặn lại.

Đào Tư Khả rít một hơi thuốc, nói: "Còn lâu em mới khóc."

"Ừm, để giải tỏa tâm trạng." Cô đáp với vẻ tự tin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!