Chương 36: Tư Khả, anh phải lái xe

Năm cuối cấp, lớp của Đào Tư Khả chuyển lên tầng sáu, tức là tầng trên cùng của tòa nhà dạy học.

Thẩm Tiểu Địch và Đào Tư Khả đứng ở hành lang, Tiểu Địch bám trên lan can, nhíu mày lo lắng, nói: "Trời ơi, sau này mỗi sáng phải leo cầu thang mệt chết mất."

Đào Tư Khả rất đồng cảm, vừa nãy cô cũng leo lên, cảm thấy hơi thở khó khăn. Lúc này, Thẩm Tiểu Địch lại nói: "Cậu biết không, lớp chúng ta sắp có một chị khóa trên đến, cậu đoán xem là ai?"

"Là ai vậy?" Đào Tư Khả tỏ ra hiếu kỳ.

"Chị Doãn Văn, kỳ thi Đại học lần này chị ấy không phát huy tốt, không đủ điểm vào Đại học, nên phải học thêm một năm nữa, tới lúc đó sẽ thi Đại học cùng chúng ta." Thẩm Tiểu Địch ngẩng người dậy, vỗ tay nói, "Dù sao thì không ai thông minh như bạn trai Tiêu Tư Bạch của cậu đâu."

Trong kỳ thi Đại học lần này, Tiêu Tư Bạch đã giành được vị trí thủ khoa của khối Tự nhiên thành phố, hiệu trưởng Trường Trung học Phổ thông số Bốn Dương Giang rất tự hào về điều đó. Trong buổi lễ khai giảng vừa rồi, hiệu trưởng Nhậm đã ca ngợi việc Tiêu Tư Bạch giành được vị trí thủ khoa khối Tự nhiên, và nhấn mạnh rằng năm nay trường số Một không hề có một học sinh nào đạt thủ khoa khối Tự nhiên hay khối Xã hội.

Hiệu trưởng Nhậm và hiệu trưởng Tề của Trường Trung học Phổ thông số Một không ưa nhau, đây là điều mà học sinh của hai trường đã quen từ lâu. Sau khi nói về Tiêu Tư Bạch, hiệu trưởng Nhậm lại khích lệ bọn họ, nói rằng ông tin tưởng khóa bọn họ cũng có thể làm rạng danh trường học. Bên dưới có mấy nam sinh xua tay nói không dám nhận.

Thẩm Tiểu Địch bỗng vỗ mạnh lên vai Đào Tư Khả, giọng điệu nghiêm túc: "Thủ khoa khối Xã hội năm nay dựa cả vào cậu."

Đào Tư Khả lắc đầu: "Thôi đi, mình không có năng lực này."

Hai người lại đứng ở hành lang một lúc, đến khi gần tới giờ mới vào lớp học. Mười phút sau, Doãn Văn xuất hiện trong lớp, cô ta nhìn thẳng, kiêu ngạo chọn chỗ ngồi ở hàng sau.

Lần trước trong buổi tiệc sinh nhật của Tiêu Tư Bạch, Đào Tư Khả đã xảy ra tranh chấp với Doãn Văn, vì vậy hai người không hề giao tiếp trong những ngày đầu khai giảng, mãi đến tiết thể dục vào thứ Sáu tuần sau.

Tiết thể dục này chủ yếu luyện tập bóng bàn, giáo viên thể dục bảo lớp phó thể dục mang vợt bóng bàn đến, sau đó cho mọi người tự do kết đôi luyện tập.

Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch cùng một nhóm, Doãn Văn vừa khéo luyện tập ở bàn bóng bàn bên cạnh. Một bạn học nữ hỏi Doãn Văn: "Chị ơi, không phải chị đã thi đạt điểm vào trường hạng hai rồi sao? Tại sao không trực tiếp đăng ký vào đại học luôn, học lại lớp 12 cũng vất vả lắm. Nếu là em, thì đã vào trường hạng hai rồi, dù sao cũng có trường để vào."

"Trường hạng hai có gì tốt, nếu thi thì chị thi trường hạng nhất luôn." Doãn Văn đặt vợt bóng bàn lên bàn, nhếch môi nói.

"Chị ơi, có phải đàn anh Tiêu đã vào Đại học B không?" Bạn học nữ hỏi.

"Ừm." Doãn Văn nhìn Đào Tư Khả đang đứng bên cạnh uống nước, cố tình nói, "Phùng Nghiên cũng vào Đại học B rồi, cùng chuyên ngành với Tiêu Tư Bạch."

Bạn học nữ kia kêu lên: "Có phải đàn anh Tiêu và đàn chị Phùng đang yêu nhau không, em thấy họ rất xứng đôi."

"Việc này chị không rõ, có thể lắm, dù sao cũng cùng một trường mà." Doãn Văn cười nói.

Sau khi kết thúc tiết thể dục, Thẩm Tiểu Địch khoác vai Đào Tư Khả, hỏi: "Vừa nãy cậu có nghe Doãn Văn nói không?"

Đào Tư Khả có chút nghi hoặc: "Nói gì vậy?" Cô hoàn toàn không chú ý đến những gì Doãn Văn nói.

"Chị ấy nói Phùng Nghiên và anh Tiêu học cùng trường, cậu có biết việc này không?" Thẩm Tiểu Địch nhìn Đào Tư Khả hỏi.

Đào Tư Khả lắc đầu, nói: "Không thấy Tiêu Tư Bạch nói gì."

Thẩm Tiểu Địch khoác tay Đào Tư Khả, nói: "Tới lúc đó cậu gửi tin nhắn hỏi anh Tiêu xem, cũng không biết lời Doãn Văn nói có thật hay không, mà rõ ràng ngay cả điểm vào trường hạng hai chị ấy cũng không đạt, không hiểu sao lại cứ phải ra vẻ như vậy."

Thẩm Tiểu Địch lại quay mặt nhìn Đào Tư Khả, nói: "Hơn nữa, mình luôn cảm thấy hình như Doãn Văn có ý kiến với cậu, cũng không biết có phải mình suy nghĩ nhiều không."

"Cậu không nghĩ nhiều đâu, chị ấy thật sự không thích mình." Đào Tư Khả đáp, cô tóm tắt lại chuyện giữa mình và Doãn Văn trong bữa tiệc sinh nhật của Tiêu Tư Bạch.

Thẩm Tiểu Địch trợn mắt, tỏ thái độ bất bình cho Đào Tư Khả: "Vậy chẳng phải chị ấy biết chuyện cậu và anh Tiêu yêu nhau sao? Tại sao vừa rồi còn cố tình làm cho người khác cảm thấy anh Tiêu và chị Phùng ở bên nhau chứ? Thật là, ghê gớm quá đi."

Thẩm Tiểu Địch lại nhắc Đào Tư Khả: "Cậu nhớ gửi tin nhắn cho anh Tiêu hỏi về chuyện chị Phùng nhé. Dù sao cậu và anh Tiêu hiện đang yêu xa, nếu chị Phùng thật sự học cùng trường với anh Tiêu, gần nước sẽ được lợi, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Cho nên, nếu có dấu hiệu xấu nào xuất hiện, nhất định phải kịp thời ngăn chặn."

"Mình biết rồi." Đào Tư Khả nói.

Buổi tối, trong lớp học, toàn là những học sinh lớp 12 đang chăm chú làm bài.

Đào Tư Khả làm xong một tờ đề Toán, chán nản quay mặt đi, nhìn vào ô cửa sổ tối om phản chiếu hình ảnh của mình. Cô cảm thấy hơi buồn chán, liền nằm rạp xuống bàn, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Chương Đình Quân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!