Thuốc lá được châm lửa, Đào Tư Khả hơi nghiêng đầu, cô chống khuỷu tay đang cầm điếu thuốc lên đầu gối, ngẩng đầu rít một hơi thuốc, một làn khói từ từ bay lên.
"Ồ, bây giờ anh trở thành một người lớn vừa cổ hủ vừa đáng ghét rồi đấy, anh Chương." Đào Tư Khả ngẩng đầu nhìn anh, nói.
Chương Đình Quân không cảm thấy bị xúc phạm, anh lại cúi người xuống, nhặt bao thuốc mà Đào Tư Khả để trên sàn. Anh cũng dùng diêm châm một điếu thuốc, đưa lên miệng. Anh hơi nhíu mày, có vẻ như không quen với vị ngọt của kem trong thuốc lá, anh nhìn sang Đào Tư Khả, nói: "Tư Khả, có vẻ em không mấy khách sáo với anh."
"Bởi vì anh sẽ không giận em." Đào Tư Khả nói xong, lại nhìn anh, "Anh Chương, anh có giận em không?"
"Anh không so đo với trẻ con." Chương Đình Quân nói với giọng điệu chiều chuộng.
Dù anh không trả lời trực tiếp, nhưng cũng đã gián tiếp đáp lại câu hỏi của cô. Đào Tư Khả khẽ cong môi, giọng điệu tinh nghịch: "Cảm ơn anh Chương đã khoan dung độ lượng."
"Không cần nịnh nọt, Tư Khả." Chương Đình Quân búng tàn thuốc, cười bất lực.
Hút thuốc xong, hai người trở lại phòng bệnh. Bà nội Đào nhạy bén, nhăn mày, nghi ngờ nhìn Đào Tư Khả, hỏi: "Tư Khả, sao trên người cháu lại có mùi thuốc lá?"
Nghe vậy, Chương Đình Quân đút một tay vào túi quần, liếc nhìn Đào Tư Khả. Hai người chạm mắt nhau, Đào Tư Khả dùng khẩu hình nói "giúp em với." Chương Đình Quân cười cười, giải vây cho Đào Tư Khả: "Vừa nãy em ra ngoài hút điếu thuốc, có lẽ đó là mùi thuốc lá của em, thưa cô."
Bấy giờ bà nội Đào mới nở nụ cười, đùa rằng: "Cô còn tưởng cô bé này đi hút thuốc chứ."
Đào Tư Khả nói dối không chớp mắt: "Bà nội, làm sao cháu lại hút thuốc được chứ."
"Vậy thì tốt." Bà nội Đào thở phào nhẹ nhõm, nhìn đồng hồ đeo tay, lại nói: "Bây giờ sắp một giờ rồi, chiều cháu còn có tiết, mau về trường đi, đừng đến trễ. Đã bảo với cháu rồi, trong giờ học thì đừng tới bệnh viện, con bé này thật không nghe lời."
"Cháu biết rồi." Đào Tư Khả cầm cặp sách trên ghế sofa lên.
Bà nội Đào lại nhìn sang Chương Đình Quân: "Đình Quân, lát nữa em có rảnh không? Hay là phiền em đưa Tư Khả về một chuyến nhé?"
"Hôm nay em không có việc gì, em sẽ đưa Tư Khả về trường, thưa cô." Anh nói.
Bà nội Đào khách khí: "Lại làm phiền em thêm nữa rồi."
"Cô à, không có gì đâu." Anh cười nói.
Đào Tư Khả và Chương Đình Quân lần lượt ra khỏi phòng bệnh, Chương Đình Quân nhìn bóng lưng cô, chậm rãi nói: "Tư Khả, em đã nói dối."
"Chỉ là một vài lời nói dối không đáng kể, không làm tổn thương đến ai." Đào Tư Khả không để tâm, "Nếu bà nội biết chuyện em hút thuốc, chắc anh cũng hiểu bà sẽ mắng em thế nào. Nói không chừng bà còn nghĩ đó là do bố mẹ em, mặc dù đúng là có một chút nhân tố bên trong."
Cô nói một cách ngay thẳng, khiến Chương Đình Quân cũng bị thuyết phục. Anh cúi đầu cười, nói: "Anh không nói lại được em."
"Đó là vì em nói có lý."
"Có lẽ vậy." Anh cười.
Cửa thang máy từ từ mở ra, hai người bước vào trong. Đào Tư Khả ngẩng đầu nhìn Chương Đình Quân, hỏi: "Bây giờ anh không có bạn gái sao?"
Anh liếc nhìn Đào Tư Khả, nói: "Không có."
Đào Tư Khả "Ồ" một tiếng, tựa người vào vách thang máy, ngước mắt nhìn bảng hiển thị số tầng. Khi con số hiển thị nhảy đến 1, thang máy phát ra một tiếng "Tinh", hai cánh cửa thép từ từ mở ra.
Đào Tư Khả hơi đói, cô quay đầu nhìn Chương Đình Quân, nói: "Em chưa ăn trưa."
"Em có đủ thời gian không?" Chương Đình Quân nhìn cô với vẻ lo lắng, "Có bị muộn không?"
"Tiết đầu là tiết thể dục, em nhờ Tiểu Địch nói với giáo viên một tiếng, chắc không sao." Đào Tư Khả giải thích, nói đoạn, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Tiểu Địch nhờ cô ấy xin phép giáo viên thể dục giúp mình.
"Được." Chương Đình Quân lại hỏi: "Em muốn ăn gì?"
"Ăn mì đi." Đào Tư Khả suy nghĩ một lát, nói, "Chọn một quán gần bệnh viện được không ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!