Ánh sáng kỳ quái bên ngoài xe từ từ lướt qua khuôn mặt cô, chiếc điện thoại trong tay Đào Tư Khả rung khẽ trong ánh sáng mờ ảo. Cô di chuyển ánh mắt đang nhìn bên ngoài cửa sổ xe về, cầm điện thoại lên xem.
Đào Tư Khả: Ông bị thương ở chân.
Chương Đình Quân vừa mới ra khỏi nhà hàng, tối nay anh không uống rượu. Lương Thu Phảng uống khá nhiều, Chương Đình Quân chuẩn bị đưa Lương Thu Phảng về nhà. Anh đỡ Lương Thu Phảng, ném anh ấy vào ghế sau, đóng cửa xe sau lại kêu cái "rầm".
Giọng nói trầm thấp của cô từ đầu bên kia truyền đến, Chương Đình Quân nhíu mày, hỏi với giọng dịu dàng: "Tư Khả, em đang khóc à?"
"Không ạ." Cô phản bác một cách dứt khoát.
"Xin lỗi, anh hiểu lầm rồi." Chương Đình Quân cười khẽ một tiếng, bỏ tay đang đặt trên nóc xe xuống, nói: "Tình hình thầy Đào bây giờ thế nào?"
"Ông vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói ca phẫu thuật rất thành công." Đào Tư Khả giải thích, "Em hơi bực bội, không biết nên gọi cho ai, vậy nên gọi cho anh, có làm phiền anh không?"
"Không, em muốn thì cứ gọi cho anh." Chương Đình Quân lấy bao thuốc lá ra châm một điếu rồi để bao thuốc lên nóc xe, nhả một hớp khói, chậm rãi nói: "Luôn luôn chào đón, Tư Khả."
Đào Tư Khả "Ồ" một tiếng, nghe ra sự khác thường trong giọng nói của anh, giống như đang hút thuốc, cô hỏi: "Anh Chương, anh đang hút thuốc phải không?"
"Em nghe ra à?" Đầu bên kia là giọng nói mang chút ý cười của anh.
Đào Tư Khả như nhớ ra gì đó, nói: "Bao thuốc mà anh mua cho em vẫn ở chỗ anh đúng không?"
"Anh vứt rồi, Tư Khả." Chương Đình Quân nói dối không mấy khéo léo.
"Anh đừng tưởng em nghe không ra." Đào Tư Khả nói chắc nịch, "Anh đang nói dối, anh Chương."
"Anh nghĩ chắc hẳn trường em có quy định học sinh không được hút thuốc." Chương Đình Quân bất lực cười một tiếng.
"Trường còn quy định không được yêu sớm nữa." Đào Tư Khả không đồng tình.
"Vậy em đang yêu sớm à?" Chương Đình Quân búng tàn thuốc, hỏi với giọng điệu khẳng định.
Đào Tư Khả dừng lại hai giây, rồi mới ậm ờ "Ừm" một tiếng, lại nói: "Anh Chương, lần sau gặp nhau hãy đưa bao thuốc đó cho em."
Lương Thu Phảng nằm trong xe một lúc, mở mắt ra, anh ấy giơ tay cởi cúc áo sơ mi, nhìn thấy Chương Đình Quân bên ngoài xe. Lương Thu Phăng hạ kính xe xuống, thò đầu ra ngoài, nói: "Anh, anh đang gọi điện với ai vậy? Mau đưa em về nhà, lát nữa em mà nôn ra xe anh, anh đừng có đánh em."
Lương Thu Phảng nghe thấy Chương Đình Quân nói: "Tư Khả, lần sau gặp nhau sẽ đưa cho em."
Lương Thu Phảng nghiêng ngả người trên ghế sau, cởi giày da, đặt hai chân lên cửa sổ xe, lắc lư. Anh ấy rút một điếu thuốc, nhét vào miệng, nói: "Ý gì đây, không phải bạn học Tiểu Đào có bạn trai rồi sao? Sao còn gọi điện cho anh, có phải bạn học Tiểu Đào thích anh rồi không?"
Chương Đình Quân không lên tiếng, Lương Thu Phảng nhả ra một hớp khói, anh ấy gác một tay sau đầu, nâng người lên, tiếp tục nói: "Em có cần phải nhắc nhở bạn học Tiểu Đào không nhỉ, đừng để bị vẻ ngoài lịch lãm của anh lừa, dù sao thì anh cũng không có ý tốt." Nói xong, Lương Thu Phảng tự cười, đúng là đã say thật.
Xe taxi dừng lại dưới khu chung cư, Đào Tư Khả giơ tay chạm vào bà nội, nói: "Bà nội ơi đến rồi."
Bà nội Đào thật sự đã mệt, vừa lên xe bà đã không chịu nổi cơn buồn ngủ mà ngủ thiếp đi. Bà nội Đào tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng, ngáp một cái, nói: "Đến rồi à?"
Đào Tư Khả dùng điện thoại thanh toán, hai bà cháu xuống xe. Về đến nhà, Đào Tư Khả nhận được điện thoại của Lâm Hải Thanh hỏi họ đã về chưa, Đào Tư Khả nói: "Con và bà về tới nhà rồi ạ."
Lâm Hải Thanh ừ một tiếng, lại nói: "Nhớ đóng cửa cẩn thận."
"Vâng." Đào Tư Khả nhớ lại chuyện lúc nãy ở bệnh viện, vì cảm xúc dâng trào mà cô đã bướng bỉnh với Lâm Hải Thanh, cô lắp bắp nói: "Mẹ, con xin lỗi."
Lâm Hải Thanh ngẩn người, sau đó nói: "Ngủ sớm đi."
Đào Tư Khả "Vâng" một tiếng, hai mẹ con cúp điện thoại. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, Đào Tư Khả và bà nội Đào lên giường nghỉ ngơi. Đào Tư Khả lấy điện thoại ra, định nhắn tin cho Đào Thành Văn, nhưng cuối cùng lại xóa đi những câu mắng nhiếc đã gõ.
Cô đang chuẩn bị tắt máy thì màn hình điện thoại sáng lên trong bóng tối, là tin nhắn từ Tiêu Tư Bạch: Tình hình của ông nội em thế nào rồi?
Bà nội Đào nằm bên cạnh trở mình, nói: "Ngủ sớm đi, đừng nghịch điện thoại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!