Chương 3: Vậy em gọi anh là anh Chương nhé?

Sau khi ăn tối xong, Đào Tư Khả rời khỏi bàn ăn, nhận được điện thoại của mẹ cô – Lâm Hải Thanh.

Đào Tư Khả hít sâu một hơi, cắn móng tay, nhấn nút nghe máy, cô lên tiếng gọi Lâm Hải Thanh: "Mẹ."

"Con lại cắn móng tay đấy à?" Thanh âm của Lâm Hải Thanh có phần nghiêm nghị, "Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, móng tay không sạch sẽ, đừng có không có chuyện gì là lại cắn móng tay."

Đào Tư Khả theo bản năng buông ngón tay đang cắn trong miệng xuống, thanh âm lí nhí: "Đâu có ạ."

Có lẽ Lâm Hải Thanh cũng ý thức được cảm xúc của mình có phần kích động, bà làm dịu đi ngữ khí, nói: "Hai hôm nữa mẹ tới đón con, còn một tuần nữa thôi là phải đi học rồi."

Đào Tư Khả buồn bực "vầng" một tiếng, Lâm Hải Thanh nghe ra được tâm trạng của cô, hỏi: "Không muốn về à?"

"Đâu có ạ." Đào Tư Khả ậm ờ đáp.

Lâm Hải Thanh lại nói mấy lời cũ rích: "Mẹ cũng là không có thời gian nên nghỉ hè mới để con tới chỗ ông bà nội, ông bà nội nuông chiều con, con cũng lớn từng đấy rồi, nghiêm túc học hành chút đi, học kỳ này kết thúc là cũng sắp sửa lên lớp 12 rồi, đừng có chỉ biết mỗi ham chơi."

"Con biết rồi."

Bên đó có người đang gọi giám đốc Lâm, Lâm Hải Thanh bấy giờ mới chịu thôi càm ràm, nói: "Mẹ còn có việc, ngắt máy trước đã nhé."

Không đợi Đào Tư Khả trả lời, Lâm Hải Thanh liền nhấn nút tắt máy, Đào Tư Khả nghe tiếng máy bận ở đầu bên kia, cô thở dài một hơi, bỏ di động xuống, hai tay chống dưới giường, lại thở dài thườn thượt.

Cửa sổ bằng gỗ sơn màu xanh lục đậm hé mở, gió thổi bay bay rèm cửa sổ màu trắng trong phòng, trước bàn đọc sách được đặt gần cửa sổ có một quyển sách lịch sử màu xanh lam đậm bị nước mưa thấm ướt quăn lên một góc.

Bà nội Đào đẩy cửa đi vào, trên giường được trải một bộ ga trải giường và vỏ chăn mới có họa tiết hoa anh đào trên nền trắng. Đào Tư Khả nẳm ngửa trên giường, hai cánh tay vắt ngang qua chiếc chăn phao mỏng, bà nội Đào bước tới trước bàn đọc sách, đóng cửa sổ, nói: "Mẹ cháu gọi điện thoại đến à?"

Đào Tử Khả lật người, đổi sang nằm úp, cô buồn bực "vâng" một tiếng, lại nói: "Mẹ bảo hai hôm nữa sẽ tới đón cháu, cháu không muốn về."

"Sắp đi học rồi, sao có thể không về chứ?" Bà nội Đào dùng ngón tay chải mái tóc dài của Đào Tư Khả, nói, "Tới lúc được nghỉ lại tới đây với bà."

"Bà nội ơi, sao hai tháng hè chớp cái đã trôi qua rồi vậy, cháu vẫn muốn ở đây với bà thêm hai tháng nữa, không, phải là một đời mới được." Đào Tư Khả bắt đầu nói năng linh tinh.

Trong mắt bà nội Đào chứa ý cười cưng chiều: "Rồi cháu sẽ phải trưởng thành, sau khi tốt nghiệp, còn phải kết hôn nữa, sao ở cả đời bên cạnh bà nội được, với lại bà nội bây giờ đã là người bước một chân vào trong quan tài rồi…"

Đào Tư Khả gối đầu lên trên đầu gối của bà nội Đào, nói: "Cháu không thích bà nói những lời này đâu."

"Được, được, bà không nói nữa."

Sau khi bà nội Đào đi ra ngoài, Đào Tư Khả lại nhận được một cuộc điện thoại, là bạn tốt của cô – Thẩm Tiểu Địch. Đào Tư Khả vui vẻ nhấn nút nghe máy: "Tiểu Địch."

"Đào Đào à, cậu đoán xem lúc nãy mình đã gặp được ai?" Thẩm Tiểu Địch từ trước tới giờ đều không chịu gọi tên cô hẳn hoi, dựa hết vào tâm trạng của cô ấy, phần lớn thời gian cô ấy gọi cô là Đào Đào, thỉnh thoảng sẽ gọi cô là Khả Khả hoặc Tư Tư, chỉ có khi tức giận mới gọi cả họ lẫn tên của cô – Đào Tư Khả.

"Ai thế?" Ngón tay Đào Tư Khả vuốt ve họa tiết hoa anh đào trên vỏ chăn, sốt ruột hỏi, "Cậu đã gặp được ai thế?"

"Anh trai của Tiêu Gia Gia, Tiêu Tư Bạch." Thẩm Tiểu Địch nói.

Tiêu Tư Bạch là đàn anh hơn cô một khóa của trường cấp ba Phúc Ngữ 4 nơi Đào Tư Khả đang theo học, đồng thời cũng là anh trai của bạn cùng bàn của cô – Tiêu Gia Gia, chuyện Đào Tư Khả yêu thầm Tiêu Tư Bạch cũng chỉ có một mình Thẩm Tiểu Địch biết.

Hôm sinh nhật Tiêu Gia Gia, Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch tới tham gia bữa tiệc sinh nhật của cô ấy, Tiêu Tư Bạch cũng có mặt. Đào Tư Khả uống chút rượu, dưới sự khuyến khích của Thẩm Tiểu Địch, cô đã tiến lên trước chào hỏi với Tiêu Tư Bạch.

Khi ấy Tiêu Tư Bạch vừa mới tắm xong, trên người mặc một chiếc áo T

-shirt trắng và quần jeans trắng xanh, lọn tóc trước trán anh vẫn còn chút ướt rượt. Anh đang dựa vào lan can nghịch di động, có chút kinh ngạc vì sự xuất hiện đột ngột của người bạn tốt của em gái này.

Câu đầu tiên mà Đào Tư Khả nói chính là: "Chúng ta đúng là có duyên."

Tiêu Tư Bạch ngẩn người giây lát, anh bỏ di động vào trong túi, cười hỏi cô: "Ồ, chúng ta có duyên chỗ nào?"

"Anh xem, em tên là Đào Tư Khả, trong tên của em có chữ Tư, tên của anh cũng có mà? Không phải là rất có duyên sao?" Đào Tư Khả nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!