Đào Tư Khả và Chương Đình Quân cá cược về bộ phim Bão Táp, cuối cùng doanh thu đạt được là 700 triệu, vượt xa con số mà Đào Tư Khả dự đoán. Hai ngày trước khi nhập học, Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch ngồi trong phòng cô chơi điện thoại, lướt Weibo thì nhìn thấy tin hot này, cũng nhờ bộ phim này mà Nghê Trân tạo dựng được hình tượng tiểu phúc tinh trong marketing doanh thu.
Nghê Trân gia nhập giới diễn viên từ sớm, cũng là nhờ đóng một bộ phim tình cảm đầu tay của đạo diễn Ngô mà nổi tiếng. Lần hợp tác thứ hai này giữa hai người lại một lần nữa có kết thúc hoàn hảo. Đối với Nghê Trân, thành công của bộ phim này chắc chắn là điều đáng mừng, những kịch bản và hợp đồng kinh doanh về sau cũng sẽ có nhiều lựa chọn hơn.
Thẩm Tiểu Địch ngồi khoanh chân trên sàn nhà, cầm một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng, thốt lên: "Ôi, mình thật có mắt nhìn, mình đã nói bộ phim này sẽ nổi tiếng mà."
Đào Tư Khả nằm trên giường, chụp ảnh màn hình tin hot gửi cho Chương Đình Quân, nói: "Đúng vậy, mắt nhìn của cậu rất tốt."
Thẩm Tiểu Địch nhai khoai tây chiên, quay sang nhìn Đào Tư Khả: "Ồ, Đào Đào, cậu đừng tưởng mình không nghe ra cậu đang nói cho có lệ nhé."
"Ồ, cậu hiểu lầm rồi, mình thật lòng khen cậu, trời đất chứng giám." Đào Tư Khả duỗi tay, lấy một miếng khoai tây chiên từ tay Thẩm Tiểu Địch, chấm một chút sốt cà chua rồi bỏ vào miệng.
Thẩm Tiểu Địch hừ một tiếng, nói: "Ôi, chỉ còn hai ngày nữa là nhập học, thật đáng ghét."
Đào Tư Khả vừa cắn khoai tây chiên vừa lướt Weibo, màn hình điện thoại hiện lên phản hồi của Chương Đình Quân. Đào Tư Khả thoát khỏi Weibo, đăng nhập vào WeChat.
Lúc Chương Đình Quân nhìn thấy tin nhắn của Đào Tư Khả, anh đang ở bữa tiệc chúc mừng của bộ phim Bão Táp. Thật ra tổ chức tiệc mừng vào lúc này vẫn còn quá sớm, những người trong ngành dự đoán rằng doanh thu của bộ phim này sẽ còn tăng gấp nhiều lần trước khi ngừng chiếu.
Song một trong những nhà đầu tư là tổng Giám đốc Hứa nhất quyết muốn tổ chức tiệc mừng vào thời điểm này, Chương Đình Quân cũng không nói gì thêm. Chỉ đến khi bữa tiệc diễn ra được một nửa, Chương Đình Quân mới biết lý do thực sự khiến tổng Giám đốc Hứa gấp gáp tổ chức tiệc mừng là có dụng ý khác.
Chương Đình Quân cảm thấy nhàm chán, lấy bao thuốc lá và bật lửa ra ban công hút thuốc. Anh dựa vào lan can, châm một điếu thuốc. Bao thuốc lá ném tùy ý lên bàn tròn bằng kính ở ban công, anh vừa hút thuốc vừa lấy điện thoại từ túi quần ra để kiểm tra tin nhắn.
Đào Tư Khả: Chúc mừng doanh thu vượt trăm triệu, vậy là em thắng rồi.
Đào Tư Khả bắt đầu làm giá: Em cần để trợ lý xem lịch trình, đợi một chút.
Cánh cửa kính ban công bị đẩy mở, Nghê Trân cầm một ly sâm panh, ý cười thoải mái trong mắt Chương Đình Quân vẫn chưa tan đi. Nghê Trân chủ động tỏ ra thân thiện: "Anh Chương trông có vẻ rất vui, tôi đoán chắc không phải chỉ vì doanh thu?"
"Chút tiền đó, tôi đoán anh Chương không xem trọng." Nghê Trân uống một ngụm sâm panh, cười nói.
Chương Đình Quân tựa lưng vào lan can phía sau, cẩn thận quan sát Nghê Trân một lúc. Đôi mắt và lông mày của cô có phần giống với Đào Tư Khả, nhưng nụ cười lại mang cảm giác khác biệt. Nụ cười của Đào Tư Khả trong sáng tinh ranh, còn nụ cười của Nghê Trân ít nhiều trộn lẫn chút phong tình, từng trải.
Nghê Trân cầm bao thuốc trên bàn lên, ngoảnh mặt nhìn Chương Đình Quân, lắc lắc bao thuốc trong tay, nói: "Anh Chương, cho tôi xin một điếu nhé."
Nghê Trân ngậm điếu thuốc trong miệng, châm lửa, một làn khói mỏng manh bay lên. Nghê Trân trả lại bật lửa và bao thuốc cho Chương Đình Quân.
"Tôi đâu phải con gái chưa thành niên." Nghê Trân rít một hơi thuốc, nói với vẻ không quan tâm.
"Việc gì?" Chương Đình Quân cụp mắt nhìn cô.
Nghê Trân nói: "Giúp tôi diễn một vở kịch, để xua đuổi Tổng Giám đốc Hứa đó." Trong mắt cô hiện lên chút khinh bỉ.
"Xin lỗi nhé, cô Nghê, việc này e là Chương mỗ không thể giúp được." Chương Đình Quân nói xong, đẩy cửa đi vào.
Nghê Trân nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, một tay chống cằm, cô rít hơi thuốc, ánh mắt lộ ra vẻ bối rối, chẳng lẽ anh ta không có ý gì với mình sao?
Thẩm Tiểu Địch uống cạn lon coca, ném vào thùng rác, thay đổi tư thế, áp mặt vào mép giường, ngẩng đầu nhìn Đào Tư Khả, nói: "Học kỳ sau kết thúc, đàn anh Tiêu phải đi học đại học rồi, Tư Khả, cậu có hỏi anh ấy đăng ký trường nào không?"
"Không." Đào Tư Khả bỏ rau sống dính sốt salad trong hộp hamburger ra, cho vào miệng, "Nhưng chắc anh ấy sẽ đăng ký vào Đại học B."
"Vậy có nghĩa là các cậu sẽ bắt đầu yêu xa à." Thẩm Tiểu Địch nói, "Cậu có lo lắng không?"
"Nói thật à?"
"Đương nhiên." Thẩm Tiểu Địch trợn mắt.
"Có chút lo lắng, nhưng anh ấy đã hứa với mình rồi." Đào Tư Khả lại làm ra vẻ dữ dằn, "Nếu anh ấy dám léng phéng với cô gái khác, mình sẽ đá anh ấy."
"Wow! Thật có khí phách." Thẩm Tiểu Địch chắp hai tay lại, vỗ vào nhau phát ra tiếng kêu lốp bốp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!