Đào Tư Khả vừa mới cúp điện thoại với Chương Đình Quân thì nghe thấy bà nội Đào gọi tên mình.
Đào Tư Khả nhét bao thuốc lá và bật lửa vào túi áo khoác, cô bước ra khỏi ngõ, giả vờ bình thản nói: "Bà nội, cháu ở đây ạ."
Bà nội Đào thở phào một hơi, quan tâm nói: "Bà vừa quay người lại không thấy bóng dáng cháu đâu, làm bà sợ chết khiếp, cháu đi đâu vậy?"
"Cháu ra ngoài hít thở chút không khí." Đào Tư Khả lầm bầm phàn nàn, "Họ ồn ào làm cháu nhức đầu."
Bà nội Đào định nói gì đó lại thôi, Đào Tư Khả làm bộ nhẹ nhõm: "Họ kết thúc chưa ạ?"
"Mẹ cháu lái xe về rồi." Bà nội Đào thở dài, nói: "Đúng là tạo nghiệp, bố cháu thật chẳng đáng tin cậy chút nào, bà và ông nội cũng coi như người tốt, sao lại sinh ra một đứa tồi tệ vậy chứ."
Đào Tư Khả bị chọc cười, không nhịn được bật cười một tiếng, cô nắm tay bà nội, nhắc nhở: "Bà nội, đứa tồi tệ mà bà nói là con trai bà đấy."
Bà nội Đào không nhận ai hết: "Con trai làm sai cũng phải bị mắng."
Đào Tư Khả cười cười, bà nội nhìn cô, nói: "Cháu còn tâm trạng để cười à?"
"Bao năm nay cháu đã quen rồi." Đào Tư Khả tỏ ra không bận tâm.
Bà nội Đào vỗ nhẹ vào cánh tay của cháu gái, đau lòng nói: "Chỉ khổ cho cháu thôi."
Đào Tư Khả và bà nội Đào vào trong nhà, Đào Thành Văn đang ngồi trong phòng khách cúi đầu hút thuốc. Đào Tư Khả bước vào, Đào Thành Văn ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút ngại ngùng, nói: "Tư Khả, tiền lì xì bố để ở phòng con."
Đào Tư Khả gật đầu rồi lên lầu. Cô về phòng, điện thoại chợt rung lên, Lâm Hải Thanh gửi cho cô một tin nhắn, thông báo rằng bà đã lái xe về nhà.
Đào Tư Khả không có thói quen xem Gala Xuân đón năm mới trên tivi, hơn nữa trải qua cuộc cãi vã giữa Lâm Hải Thanh và Đào Thành Văn vừa rồi, cô thật sự không có tâm trạng để đón năm mới.
Bao lì xì mà Đào Thành Văn cho cô đặt trên tủ đầu giường, Đào Tư Khả liếc nhìn, thấy khá dày, nhưng giờ này cô không có tâm trạng để mở ra.
Đào Tư Khả lấy một cây kẹo mút, bây giờ cô cần ăn chút ngọt để điều chỉnh tâm trạng. Đào Tư Khả nằm xuống giường, Thẩm Tiểu Địch nhắn tin cho cô qua WeChat: Đào Đào, nếu đến 0 giờ mà mình là người đầu tiên chúc mừng năm mới cậu thì cậu cũng phải chúc mình năm mới vui vẻ ngay lập tức nhé.
Đào Tư Khả: Có lẽ lúc đó mình đã ngủ say rồi.
Thẩm Tiểu Địch: Đào Tư Khả, cậu có thể có chút cảm giác trang trọng không? [Tức giận]
Đào Tư Khả trả lời qua loa: Ok, mình sẽ cố gắng không ngủ.
Thẩm Tiểu Địch: Bữa cơm tất niên hôm nay ăn có ngon không?
Thẩm Tiểu Địch biết rõ chuyện gia đình cô, Đào Tư Khả chưa bao giờ giấu giếm cô ấy. Hồi cấp hai, mỗi khi Đào Thành Văn và Lâm Hải Thanh cãi nhau, Đào Tư Khả đều chạy ra ngoài tìm Thẩm Tiểu Địch.
Lần này, Đào Tư Khả cũng nói sự thật: Rất tệ, họ lại cãi nhau. Mình hy vọng năm sau họ có thể đón năm mới riêng.
Thẩm Tiểu Địch: Cần mình an ủi cậu không?
Đào Tư Khả liếm kẹo mút, trả lời: Cảm ơn, không cần đâu, có người an ủi mình rồi, mình đã điều chỉnh xong tâm trạng.
Thẩm Tiểu Địch: Là đàn anh Tiêu à?
Đào Tư Khả lắc đầu, mặc dù Thẩm Tiểu Địch không nhìn thấy. Đào Tư Khả không muốn Tiêu Tư Bạch biết về những rắc rối trong gia đình mình, cô hy vọng mình và gia đình sẽ trở nên hoàn hảo trong mắt anh.
Gần đến 0 giờ, điện thoại của Đào Tư Khả xuất hiện một cuộc gọi, là số điện thoại của Tiêu Tư Bạch. Cô hơi bối rối ấn nút nghe, đầu bên kia là giọng nói trầm thấp của Tiêu Tư Bạch, anh đang trong giai đoạn thay đổi giọng nói, nhưng nếu nghe kỹ, trong sự bình tĩnh ấy dường như có chút phấn khích. Anh nói: "Tư Khả, em xuống dưới đi."
Đào Tư Khả ù ù cạc cạc: "Em đang ở nhà bà nội mà."
"Anh biết, em xuống đây." Anh lại nói.
Đào Tư Khả nhíu mày, đột nhiên một ý nghĩ lướt qua trong đầu, cô nói với vẻ không dám tin: "Tiêu Tư Bạch, chắc không phải anh đến tìm em chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!