Chương 23: Cô gái thông minh

"Đúng là như vậy." Đào Tư Khả vịn vào lan can đi lên cầu thang, không quên quay đầu lại nói, "Em lên lầu lấy áo khoác."

Trong lúc Đào Tư Khả lên lầu lấy áo khoác, Lương Thu Phảng gọi điện cho Chương Đình Quân, nói rằng anh ấy đã bao chọn hai rạp chiếu phim, hỏi Chương Đình Quân có tới không, Chương Đình Quân nói đang bận rồi tắt máy luôn.

Đào Tư Khả lấy một chiếc áo khoác len màu đen có khuy sừng màu nâu, áo khoác dài đến đầu gối, phối với một chiếc váy dệt kim cổ cao màu đỏ cũng dài đến đầu gối. Đen và đỏ là sự kết hợp màu sắc thận trọng và không dễ xảy ra sai sót.

Đào Tư Khả mở cửa ghế lái phụ, Chương Đình Quân đặt tay lên nóc xe bên ghế lái, nhìn cô hỏi: "Tư Khả, em chào thầy Đào chưa?"

"Em nói rồi ạ." Đào Tư Khả nhanh nhẹn trả lời. Cô cúi người ngồi vào ghế lái phụ một cách thành thục.

"Được ạ." Đào Tư Khả vui vẻ đồng ý.

Sau khi xe chạy được một đoạn, Đào Tư Khả đột nhiên quay đầu liếc nhìn Chương Đình Quân, đôi môi tô son đỏ của cô cử động, nhưng lại do dự không dám nói. Một lúc sau, cô thu lại tầm mắt, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đào Tư Khả ngơ ngác: "Anh nhận ra sao?"

"Đúng vậy." Anh mỉm cười nhìn cô, "Em muốn nói gì?"

"Em đọc được một vài tin đồn, liên quan đến anh và Lư Nhĩ Dương." Đào Tư Khả ấp úng, "Hai người chia tay rồi sao?"

"Tư Khả, không nhận ra em lại quan tâm đến chuyện tình cảm của anh vậy đấy?" Anh trêu chọc.

"Ồ, Tiểu Địch là fan hâm mộ của Lư Nhĩ Dương, vậy nên em mới biết chuyện này." Đào Tư Khả giải thích, song không nhịn được tính hóng chuyện, nói, "Vậy anh và cô Lư chia tay rồi sao?"

"Chia tay rồi." Chương Đình Quân gật đầu.

Đào Tư Khả nghịch nghịch chiếc cúc trên áo khoác, khẽ "Ồ" một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.

"Em hơi tò mò." Đào Tư Khả ngập ngừng, thành thật nói, "Có điều đây là chuyện riêng của anh, em mà hỏi nữa thì sẽ thành không biết điều, em có chừng mực lắm. Vả lại, bây giờ anh đang thất tình, với tư cách là bạn bè, em phải quan tâm tới cảm xúc của anh."

Anh phì cười: "Tư Khả, cảm ơn em đã quan tâm đến tâm trạng thất tình của anh." Tuy nhiên, Chương Đình Quân không hề hối hận khi kết thúc mối quan hệ này.

"Không có gì ạ." Đào Tư Khả nhướng khóe miệng, cất cao giọng.

Nửa tiếng sau, Chương Đình Quân lái xe vào hầm đậu xe của một quảng trường, hai người xuống xe, đi thang máy lên tầng năm rạp chiếu phim.

Đào Tư Khả gật đầu nói: "Có ạ, nhưng anh mua bỏng nhỏ thôi, em đoán chắc anh không ăn mấy thứ này?"

"Đúng là anh không ăn mấy thứ này." Chương Đình Quân gật đầu thừa nhận, sau đó nói: "Em ở đây đợi anh một lát."

"Coca thêm đá nhé." Cô nhớ ra gì đó, vội nói thêm.

"Đâu có." Anh mỉm cười, bày tỏ quan điểm của mình, "Mặc dù anh thấy thời tiết hiện tại không thích hợp."

"Tư Khả, anh chỉ không muốn trở thành trưởng bối cổ lỗ sĩ khiến người ta ghét như em nói thôi." Anh nghiêm túc nói, song trên mặt lại ẩn chưa ý cười.

Đào Tư Khả chạm ngón tay lên chiếc cốc giấy đựng coca, có cảm giác lạnh buốt. Cô nhét ống hút vào phần hình chữ thập trên nắp nhựa màu trắng, nhấp một ngụm coca rồi nói: "Vâng ạ."

Sau khi Chương Đình Quân đưa vé xem phim cho nhân viên ở lối vào rạp, hai người đi được vài bước, Chương Đình Quân dường như nhớ ra gì đó, anh cụp mắt nhìn cô, nói: "Tư Khả, hôm nay em có mang kính không?"

Đào Tư Khả một tay cầm coca, tay kia nâng mí mắt lên, nói: "Em đeo kính áp tròng rồi."

Điệu bộ này của cô có chút buồn cười, Chương Đình Quân hơi cúi đầu nhìn vào mắt cô, như thể đang thực sự phân biệt xem cô có đeo kính áp tròng hay không. Đồng tử của cô có màu nâu sẫm, giống như một quả cầu thủy tinh xinh đẹp, ấm áp và sáng ngời.

Coca trong tay Đào Tư Khả được bao bọc bởi một chiếc túi nhựa trong suốt. Những giọt nước trên cốc giấy lăn vào trong túi nhựa, Đào Tư Khả siết chặt ngón tay, túi nhựa phát ra tiếng sột soạt.

Đào Tư Khả bỏ ngón tay đang kéo mí mắt xuống, bấy giờ Chương Đình Quân mới thu lại ánh mắt, anh hất cằm, nói: "Vào thôi."

Đào Tư Khả cụp mắt, cắn ống hút, mơ hồ "Ồ" một tiếng, bước vào trong rạp chiếu trước anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!