Trên con đường nhựa rộng lớn được phủ một lớp tuyết mỏng, xe ô tô chạy qua để lại những vết hằn đen.
Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch đứng ở bên vệ đường bắt taxi, cô vốn không hề hay biết bởi vì cô mà mối quan hệ sớm đã lung lay giữa Chương Đình Quân và Lư Nhĩ Dương chính thức sụp đổ vào ngày hôm nay.
Thẩm Tiểu Địch há miệng hà hơi: "Bộ phim này hay quá, mình có dự cảm nó sẽ bùng nổ, xen kẽ lẫn yếu tố hài hước và yếu tố cảm động."
Đào Tư Khả "Ồ" một tiếng cho có lệ, mắt dính chặt vào di động, Thẩm Tiểu Địch thấy dáng vẻ hờ hững đó của cô bèn nói: "Này, cậu nhạt nhẽo thế."
"Mình vốn chẳng xem bộ phim này, không thảo luận với cậu được, cũng không thể trách mình." Đào Tư Khả nhẹ giọng giải thích.
"Cũng đúng." Thẩm Tiểu Địch dựa vào bả vai cô, lại rướn cổ qua nhìn, "Cậu đang nói chuyện với ai thế? Cứ nhìn di động suốt."
Khóe môi Đào Tư Khả cong cong, cô mím mím môi, nói: "Bạn trai mình, Tiêu Tư Bạch." Nói xong tự cô lại cảm thấy ngại ngùng.
Thẩm Tiểu Địch không hề nhân cơ hội này trêu chọc cô, cô ấy chỉ cảm thấy khó hiểu: "Không phải đàn anh Tiêu đang trong giờ học sao? Bây giờ cũng không phải giờ giải lao." Học sinh lớp 12 thứ bảy cũng phải đi học cả ngày.
"Đúng thế." Đào Tư Khả gật đầu, "Anh ấy vừa học vừa nói chuyện với mình."
"Chẳng trách các thầy cô trong trường không cho học sinh yêu sớm, nói rằng sẽ ảnh hưởng đến học tập." Thẩm Tiểu Địch khoác tay Đào Tư Khả, cố ý nói, "Cậu nhìn đi, học sinh giỏi của trường chúng ta đều nhắn tin trộm với bạn gái trong giờ học, Đào Tư Khả, tội của cậu lớn lắm đấy."
Nghe Thẩm Tiểu Địch nói vậy, Đào Tư Khả lo lắng sẽ ảnh hưởng đến giờ học của Tiêu Tư Bạch. Cô nhíu mày, dẫu sao hiện tại cũng đang là học sinh lớp 12, giai đoạn quan trọng nhất của sự nghiệp học hành. Nghĩ đến chuyện này, Đào Tư Khả lại ảo não, cô nhất thời hấp tấp gửi tin nhắn cho Tiêu Tư Bạch: Tiêu Tư Bạch, em hối hận rồi, em cảm thấy mình không nên đồng ý anh sớm như vậy.
Trường THPT số 4 thành phố Dương Giang, phòng học lớp 12-2.
Một tầng sương trắng mỏng phủ trên ô cửa sổ, gió nhẹ thổi qua, sách vở để mở đặt trên bàn bị gió thổi phát ra những tiếng loạt soạt.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Tư Bạch ngồi ở chỗ của mình nhưng đầu óc lại không tập trung vào việc học. Lý Hạo thấy anh cầm di động để ở ngăn bàn nhắn tin với Đào Tư Khả thì lắc đầu chép miệng cảm thán: "Chẳng trách người xưa có câu hồng nhan họa thủy, xem xem, học sinh giỏi của trường chúng ta lại lén lút nhắn tin với bạn gái trong giờ học."
Lý Hạo lắc đầu nguầy nguậy, biểu cảm chê trách, ánh mắt nhìn Tiêu Tư Bạch giống như đang nhìn chàng thiếu niên lạc lối, vừa tiếc nuối vừa thương xót.
Tiêu Tư Bạch mấp máy môi, tặng cho Lý Hạo hai chữ: "Biến đi."
Lý Hạo trốn sau cuốn sách dựng đứng, cười khà khà, đột nhiên có một viên phấn trắng đập trúng vào đầu cậu ta.
Lý Hạo thậm thụt nhìn qua mép cuốn sách đang dựng đứng, giáo viên vật lý trên bục giảng cầm một cây thước hình tam giác, nhìn chằm chằm vào cậu ta với vẻ tức giận: "Lý Hạo, không nghe giảng hẳn hoi thì cũng đừng làm ảnh hưởng đến Tiêu Tư Bạch, để sách xuống cho tôi!"
Lý Hạo thấp giọng chửi tục, ngón tay đẩy khẽ cuốn sách đang dựng đứng, cuốn sách rơi xuống bàn cái "bụp", lại bị giáo viên vật lý lườm cho một cái, Lý Hạo lẩm bẩm: "Học sinh giỏi đúng là được đối xử khác biệt."
Đào Tư Khả gửi xong tin nhắn lại cảm thấy hơi bối rối, đang định thu hồi thì giao diện trò chuyện đã hiện ra tin nhắn của Tiêu Tư Bạch: Tư Khả, có phải em lo lắng sau khi thi Đại học xong anh sẽ thích người khác không?
Chút tâm tư bị anh nhìn thấu rõ ràng, Đào Tư Khả hơi chột dạ, cô cắn môi, trả lời lại một chữ: Ừm.
Chữ "Ừm" này có thể diễn tả được những khúc mắc khó nói và đầy mâu thuẫn của cô hiện tại.
Tiêu Tư Bạch: Tư Khả, có phải anh quên nói với em không, anh chỉ thích con gái có chữ "Tư" trong tên giống như anh thôi.
Tin nhắn này của Tiêu Tư Bạch đã khiến Đào Tư Khả rất vui, anh cố tình dùng cách thức mà ban đầu cô dùng để bắt chuyện với anh dỗ dành cô. Đào Tư Khả ngầm hiểu trong lòng, khóe môi rướn cong. Mà Tiêu Tư Bạch trong phòng học khi thấy Đào Tư Khả trả lời một biểu cảm mỉm cười thì anh cũng tự mỉm cười theo, ánh mắt của chàng trai cũng cong cong như dòng nước uốn lượn, bên trong có tia sáng nhỏ bé lóe lên.
Thẩm Tiểu Địch và Đào Tư Khả lên một chiếc taxi, Thẩm Tiểu Địch nói: "Ban nãy có phải cậu chạm mặt anh Chương ở ngoài sảnh không?"
"Đúng vậy." Đào Tư Khả nói, "Anh ấy ở bên ngoài hút thuốc."
"Chẳng trách mình nhìn thấy cậu và anh Chương cùng đi vào." Thẩm Tiểu Địch nhớ ra gì đó, nói, "Lúc cậu và anh Chương vào trong, hình như Dương Dương còn liếc nhìn cậu đấy, cũng không biết có phải mình nhìn nhầm không nữa."
"Cô ấy nhìn mình làm gì?" Đào Tư Khả hơi khó hiểu.
"Ai biết được chứ, có thể là hiểu lầm cậu và anh Chương có mối quan hệ gì đó." Thẩm Tiểu Địch nháy mắt, "Dẫu sao thì lòng dạ của phụ nữ cũng rất hẹp hòi."
Đào Tư Khả nhìn Thẩm Tiểu Địch: "Không đến mức đấy chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!