Chương 18: Lúc cậu gọi điện thoại đến đúng là mình vẫn chưa dậy

Sau khi Tiêu Tư Bạch ra ngoài rồi quay lại, Lý Hạo có thể cảm nhận được thay đổi nho nhỏ từ trên người anh, loại thay đổi này nếu là người khác có lẽ sẽ không nhìn ra, nhưng với tư cách là bạn cùng bàn ba năm của Tiêu Tư Bạch, Lý Hạo có thể cảm nhận được.

Trong vòng mười phút kể từ lúc anh quay lại, sắc mặt thư thái, thỉnh thoảng còn để lộ nụ cười khó hiểu, rồi còn ngâm nga bài hát nữa.

Lý Hạo nằm bò ra bàn, cùi chỏ chống lên trên, nhíu mày khó hiểu, nói: "Tiêu Tư Bạch, đàn em Tiểu Đào chỉ tặng cậu mỗi một món quà Giáng Sinh thôi mà cậu có cần vui vậy không? Với lại cậu theo đuổi người ta sắp một năm rồi, đàn em Tiểu Đào vẫn chẳng chịu đồng ý, năng lực của cậu sao thế?"

Chiếc bút chuyển động trong tay Tiêu Tư Bạch từ từ dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn Lý Hạo, nói: "Ai nói em ấy không đồng ý?"

Mặc dù thành tích học tập của Lý Hạo không ra đâu vào đâu, nhưng đầu óc rất linh hoạt, câu nói của Tiêu Tư Bạch có ý gì, cậu ta đương nhiên hiểu ngay. Cậu ta ngồi thẳng dậy, thấp giọng chửi tục một câu, đập mạnh vào vả vai Tiêu Tư Bạch: "Được lắm, người anh em."

Sau bất ngờ thì Lý Hạo lại tò mò: "Cậu theo đuổi lâu vậy rồi, sao đàn em Tiểu Đào lại đột nhiên đồng ý thế, cậu đã nói gì?"

Tiêu Tư Bạch nói đơn giản mấy câu, Lý Hạo lại chửi tục, cậu ta lắc đầu cảm thán: "Không ngờ đàn em Tiểu Đào lại bạo đến vậy!"

Tiêu Tư Bạch cúi đầu, mím môi cười khẽ một tiếng, cô vẫn luôn rất bạo. Lần đầu tiên gặp anh đã dùng câu nói vừa quê vừa cũ để bắt chuyện với anh.

Bên này, sau khi về đến nhà, chuyện đầu tiên Đào Tư Khả làm là nhắn tin cho Thẩm Tiểu Địch, nói với Thẩm Tiểu Địch rằng cô và Tiêu Tư Bạch đã chính thức hẹn hò.

Một phút sau, Thẩm Tiểu Địch gọi điện thoại cho Đào Tư Khả: "Đào Đào, sao cậu lại thông suốt rồi thế?"

Đào Tư Khả cầm di động, ngồi xuống giường, cô suy nghĩ giây lát rồi nói: "Có lẽ câu nói miếng ăn tới miệng lại rớt mất đó của cậu đã kích thích mình."

Thẩm Tiểu Địch ở đầu bên kia cười ha ha, rồi lại hỏi chi tiết. Đào Tư Khả lấy viên kẹo ở trên tủ đầu giường bóc ra bỏ vào miệng, nói: "Mình hỏi anh ấy định khi nào thì tỏ tình với mình."

"Shit!" Thẩm Tiểu Địch càng cười lớn hơn, "Đào Đào, sao cậu đáng yêu quá vậy?"

Đào Tư Khả cắn viên kẹo trong miệng, Thẩm Tiểu Địch ngừng cười, nói: "Có điều đây là lần đầu tiên cậu yêu đương, mình chúc lần yêu đương đầu tiên của cậu sẽ là một đời."

Đào Tư Khả nằm xuống giường, nghịch họa tiết trên gối, nói: "Mình không nghĩ xa như vậy."

"Chúc phúc mà, nói những lời hay ý đẹp, câu nghe thôi là được rồi." Thẩm Tiểu Địch lại nhắc nhở cô, "Ngày mai chín giờ gặp, không được quên đâu đấy."

"Mình biết rồi." Đào Tư Khả thấy hơi đói bụng, từ lúc về đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, cô nói, "Tắt máy đây, mình vẫn chưa ăn tối, mình đặt đồ ăn đã."

"Mẹ cậu lại tăng ca à." Thẩm Tiểu Địch lên tiếng.

"Ừm." Đào Tư Khả ủ rũ đáp.

"Vậy cậu mau đi ăn tối đi." Thẩm Tiểu Địch ngắt điện thoại.

Đào Tư Khả đăng nhập vào app giao đồ ăn nhanh, cô đặt một xuất cơm lườn gà. Mặc dù Lâm Hải Thanh bận rộn công việc không làm tốt trách nhiệm của người mẹ, nhưng về vấn đề tiền tiêu vặt thì chưa từng đối xử tệ với cô.

Đào Tư Khả rời giường, cô đi tới bàn học ngồi xuống, mở món quà của Tiêu Tư Bạch ra, là một chiếc vòng tay bạc, Đào Tư Khả đeo lên tay, chụp ảnh, cài đặt chế độ người xem rồi mới đăng lên vòng bạn bè.

Cô tắm xong ra ngoài, cầm di động trên bàn lên đọc tin nhắn, phát hiện Tiêu Tư Bạch gửi tin nhắn cho cô: Em thích chứ?

Đào Tư Khả nhoẻn miệng cười, cô trả lời: Em rất thích.

Trả lời tin nhắn xong, Đào Tư Khả buông di động, lại nhìn vào vòng tay trên tay mình, chú cá hề thân rỗng được xâu trên vòng tay bạc, đeo trên tay cô tạo ra một cảm giác dịu dàng và nữ tính.

Hôm sau là Giáng Sinh, Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch hẹn nhau đi xem lễ công chiếu của một bộ phim điện ảnh, nam minh tinh mà Thẩm Tiểu Địch hâm mộ vừa diễn xong một bộ phim, sắm vai nam thứ, hơn nữa Lư Nhĩ Dương cũng xuất hiện trong bộ phim này. Thẩm Tiểu Địch còn đặc biệt nhờ dì nhỏ là hot girl mạng của cô ấy kiếm giúp hai vé vào cửa buổi công chiếu phim.

Dì nhỏ của Thẩm Tiểu Địch là blogger điện ảnh, trên Weibo thường đề xuất một vài bộ phim, cũng có phim mới ra mắt mời những blogger như bọn họ đến xem phim tiếp thị.

Tối qua trước khi đi ngủ, Đào Tư Khả đặt báo thức, tám giờ sáng báo thức đã kêu inh ỏi. Cô vốn muốn ngủ nướng thêm lúc nữa, song Thẩm Tiểu Địch như lường trước được cô sẽ nằm ườn nên gọi điện thoại đến.

"Đào Tư Khả, cậu dậy chưa đấy?"

Đào Tư Khả áp di động vào tai, mắt nhìn lên trần nhà, nói: "Dậy rồi, đang đánh răng đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!