Nhà họ Tiêu là một căn biệt thự nhỏ ba tầng, khi Tiêu Tư Bạch vừa mới đẩy cánh cổng nhỏ trong sân ra, trên bậc thềm là cánh cửa lớn khép hờ, có một con Poodle màu nâu chạy ra ngoài. Thanh âm vừa hoảng sợ vừa tức giận của Tiêu Gia Gia truyền đến: "Bánh Ú, đừng chạy chứ, cái con chó hư thân mất nết này!"
Tiêu Tư Bạch ngồi xổm xuống, giang hai tay, Poodle màu nâu nhào lên người Tiêu Tư Bạch. Tiêu Tư Bạch bế Poodle lên, giơ tay xoa xoa đầu của nó.
Tiêu Gia Gia đi ra từ cửa sau, nhìn thấy Bánh Ú được Tiêu Tư Bạch ôm vào lòng thì thở phào một hơi, rồi lại nhìn thấy Đào Tư Khả đứng bên cạnh Tiêu Tư Bạch, cô ấy nói: "Tư Khả, cậu gặp anh mình ở trong tiểu khu hả?"
Đào Tư Khả mím môi, nói: "Ừm."
Tiêu Gia Gia không nghi ngờ gì, cười hi hi nói: "Ai da, cái đầu nhỏ thông minh này của mình. Tư Khả à, mau vào đi, bọn mình lên trên tầng nói chuyện, à không phải, bọn mình lên trên tầng học bài."
Đào Tức Khả liếc nhìn Tiêu Tư Bạch, bèn đi theo Tiêu Gia Gia vào trong.
Tiêu Gia Gia quay đầu nhìn Đào Tư Khả, cô ấy hỏi cô: "Tư Khả, cậu muốn ăn chút hoa quả không? Để mình bảo dì gọt ít hoa quả." Nói đoạn, Tiêu Gia Gia hướng về phía nhà bếp gọi một tiếng, "Dì ơi, dì gọt cho bọn cháu ít hoa quả nhé ạ."
"Có ngay, Gia Gia." Nhà bếp truyền đến giọng nói của dì giúp việc.
Tiêu Gia Gia nhảy lên bậc thang, quay đầu hỏi Đào Tư Khả: "Cậu gặp anh mình, anh ấy không nói điều gì khó nghe đấy chứ?"
"Cái gì?" Đào Tư Khả mờ mịt.
Tiêu Gia Gia thở dài một hơi, nói: "Anh mình nói chuyện khó nghe lắm, ngày nào cũng đả kích mình, mình sợ ở trước mặt cậu anh ấy cũng nói linh tinh như vậy."
Đào Tư Khả nhớ lại lúc nãy cô nói Tiêu Gia Gia rất đáng yêu, và vẻ mặt "bình thường thôi" của Tiêu Tư Bạch, cô không nhịn được bật cười, cảm thấy cách thức chung sống của hai anh em họ có chút thú vị.
Tiêu Gia Gia liếc thấy khóe miệng Đào Tư Khả rướn lên, cô ấy không hiểu gì hỏi: "Tư Khả, cậu đang cười gì thế?"
"Không có." Đào Tư Khả mím môi, thu lại nụ cười.
Phòng ngủ của Tiêu Gia Gia vô cùng thơ mộng, hầu hết đều là màu hồng, ga giường màu hồng, tủ quần áo màu hồng, ngoại trừ bàn học của cô ấy là màu trắng, là kiểu trắng sứ.
Tiêu Gia Gia nói: "Anh mình mà không cần phải vào phòng mình thì anh ấy sẽ không bao giờ vào."
"Hồng quá à?" Cô đoán.
"Ừm." Tiêu Gia Gia nghiêng đầu hỏi cô, "Có phải con trai đều ghét màu hồng không?"
Đào Tư Khả nhíu mày suy nghĩ, cô cảm thấy con trai mà mình tiếp xúc được quá ít, nên không thể trả lời câu hỏi này, cô nói: "Mình không biết, chúng ta nhanh chóng làm đề ôn tập Tiếng Anh đi."
Tiêu Gia Gia nằm xuống giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà, nói: "Mình không muốn làm đề ôn tập Tiếng Anh."
Đào Tư Khả bỏ cặp sách xuống, đặt lên trên bàn của Tiêu Gia Gia, cô khuyên cô ấy: "Làm xong đề ôn tập Tiếng Anh rồi chúng ta nghỉ ngơi, nếu không mình về nhà đây."
Tiêu Tư Bạch giơ tay gõ hai cái lên khung cửa, Đào Tư Khả và Tiêu Gia Gia đồng thời nhìn qua. Tiêu Tư Bạch chạm mắt với Đào Tư Khả, anh nói: "Nếu nó không muốn làm, cũng là một chủ ý hay đấy. Dù sao em cũng từng dạy nó, cũng biết nó kém thế nào mà."
Tiêu Gia Gia tức giận ngồi dậy khỏi giường, hai tay chống nạnh gào lên: "Tiêu Tư Bạch, em ghét anh!"
Tiêu Tư Bạch đặt đĩa hoa quả lên trên bàn, hai tay xoa xoa lỗ tai, nhíu mày nói: "Nhỏ tiếng thôi, làm ồn tới lỗ tai anh rồi."
"Anh ra ngoài đi, sao hôm nay anh lại bằng lòng vào phòng em thế?" Tiêu Gia Gia cố ý khích anh, "Không phải anh thích Tư Khả đấy chứ? Em nói cho anh biết, em hỏi Tư Khả rồi, cậu ấy không thích anh."
Tiêu Gia Gia đẩy vai Tiêu Tư Bạch, đẩy anh ra khỏi phòng, cô ấy đóng "cạch" cửa lại: "Cái tên đáng ghét này, anh ấy không phải anh trai ruột của mình, anh ấy được mẹ mình nhặt trong thùng rác về thì có."
"Anh ấy chỉ đang trêu cậu thôi mà." Đào Tư Khả giải thích giúp Tiêu Tư Bạch.
"Hừ, mình không thích cách trêu của anh ấy." Tiêu Gia Gia phồng má, thấp giọng mắng Tiêu Tư Bạch, "Khốn khiếp, tên đáng ghét…"
"Chúng ta làm đề ôn tập nhé?" Đào Tư Khả cố gắng chuyển hướng chú ý của cô ấy, Tiêu Gia Gia lấy một quả cherry bỏ vào miệng, rồi lại sợ Đào Tư Khả coi lời anh trai mình nói là thật, cô ấy không yên tâm nên nói với Đào Tư Khả, "Mình không ngốc như anh ấy nói đâu."
"Đương nhiên rồi." Đào Tư Khả nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!